Ta Và Con Dâu Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 10



Tùy tùng của Tạ Hoài Nghĩa vừa bước vào viện của Như Phong, người nọ liền thổ huyết ngất đi, chỉ thẳng hắn ta hạ độc hại người.

 

Thanh Sơn ngã xuống hồ trước viện của Tạ Hoài Nghĩa, vừa khóc vừa kể rằng lão gia muốn g.i.ế.t mình, trong tay lại cầm đúng cái túi tiền của tùy tùng Tạ Hoài Nghĩa.

 

······

 

Hết lần này đến lần khác, từng người một, đồng loạt khiến hắn rơi vào cảnh khó xử.

 

Sự che chở của ta dành cho y chỉ khiến tình thế thêm bùng cháy.

 

Một nhóm tiểu lang quân dốc hết sức mình đối phó hắn.

 

Ta nhiều lần làm ra vẻ mỏi mệt, xoa trán nói với Tạ Hoài Nghĩa, kẻ mới hồi phục được nửa thân:

 

“Chàng mãi vẫn như vậy, đã là con rể ký danh mà còn không giữ được cốt cách nam nhân, lại chẳng có nổi lòng bao dung. Dù ta có muốn bênh vực, cũng chẳng giúp nổi ngươi nữa.”

 

“Chàng hãy đến từ đường, ngày ngày trước mặt phụ thân ta chép kinh sám hối đi.”

 

Tạ Hoài Nghĩa hoảng hốt cực độ:

 

“Vì mấy kẻ tiện nhân đó, nàng… nàng lại nhục ta thế này sao?”

 

Ta làm mặt thất vọng:

 

“Đến giờ chàng vẫn chẳng biết mình sai ở đâu, quả thật là ta nhìn nhầm chàng rồi.”

 

Ta quay lưng, mặc cho hắn trong nỗi đau đớn, tuyệt vọng và bất lực bị người kéo đi về phía từ đường.

 

Ở nơi cô quạnh ấy, đám hạ nhân trung thành bên cạnh hắn đã bị ta dọn sạch, hắn làm sao đấu lại nổi một đám tiểu lang quân của ta.

 

Hôm nay trong cơm có lẫn cát.

 

Ngày mai trong từ đường có chuột rắn bò vào.

 

Cuối cùng, một trận hỏa hoạn suýt nữa đã lấy mạng hắn.

 

Quả thật khổ không nói nên lời.

 

Từ đó, hắn thu lại hết sự sắc bén và kiêu ngạo, bắt đầu làm một vị con rể đứng đắn, ngoan ngoãn.

 

Ăn ở của các tiểu lang quân, hắn không dám làm thiếu thốn, thậm chí trước mặt ta cũng luôn tỏ vẻ dịu dàng, ôn hòa, giữ vẻ bình thản.

 

Hắn nghĩ rằng, như thế là mọi sự sẽ yên ổn.

 

Cho đến khi xuân về, ta đề nghị mọi người cùng đi du xuân.

 

Lịch trình, ta giao cho Tạ Hoài Nghĩa, kẻ vốn chỉ muốn sống ẩn dật, phụ trách.

 

Hắn muốn nhờ hạ mình, dựa vào đứa con trai duy nhất mà xoay mình trở lại sao?

 

Chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi.

 

Đường Uyển nhìn ta, khẽ gật đầu, nói mọi việc đã chuẩn bị xong.

 

Chúng ta liền cùng nhau rầm rộ xuất phát.

 

Lần này, ta sẽ tặng cho hai phụ tử họ một món quà thật lớn.

 

16

 

Khi dừng nghỉ ở quán trà ven núi, ta cố ý dẫn mọi người tới ngồi dưới gốc đào ngắm hoa.

 

Tạ Hoài Nghĩa ngồi bên bàn, nhìn con trai trên xe lăn với đầy oán giận, cả hai im lặng đối diện nhau.

 

Bỗng nhiên, cô nương phục vụ rót trà, bịt khăn che mặt, khi nhìn thấy đôi chân của Tạ Minh Lãng, ánh mắt liền lạnh đi. 

 

Như điên, nàng ta rút d.a.o găm giấu trong tay áo, liên tiếp đ.â.m mấy nhát vào sau lưng Tạ Hoài Nghĩa.

 

Mỗi nhát d.a.o đều căm hờn đến tột cùng.

 

Tạ Minh Lãng kinh hoảng, lao tới cứu phụ thân, mà lại bị thương, một nhát d.a.o rạch vào cổ hắn. 

 

Máu văng tung, hắn cố gắng cuối cùng rút con d.a.o hộ thân trong người, lao một nhát vào n.g.ự.c cô nương đó.

 

Ba người ngã lăn không động đậy. 

 

Lúc Đường Uyển bưng bánh trái chạy tới mới hốt hoảng la lên, xé khăn che mặt của cô nương kia ra, lộ ra là gương mặt Mạnh Tự Cẩm với vết khắc trên da.

 

Mắt Tạ Hoài Nghĩa trợn lên, hắn ta chỉ tay về phía Mạnh Tự Cẩm đang phun máu, rồi giữa nỗi đau cùng bao nỗi nghi hoặc, thở hắt ra và tắt thở.

 

Tạ Minh Lãng càng hoảng sợ hơn nữa: phụ thân bỗng c.h.ế.t, bản thân lại vô tình đ.â.m mẫu thân một nhát, hắn sụp xuống, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Tự Cẩm nhìn về phía Tạ Minh Lãng, ánh mắt đầy thương tiếc và lưu luyến. 

 

Rồi dưới nhát d.a.o chí mạng vào tim, mắt nàng ta ngẩng lên rồi khép lại, trút hơi thở cuối cùng.

 

Đường Uyển cúi đầu, miệng nở một nụ cười lạnh lùng.

 

Con d.a.o bén như cắt sắt nằm trong tay Tạ Minh Lãng là món nàng đã gửi cho hắn. 

 

Mạnh Tự Cẩm chính là người mà nàng ta đã cứu khỏi đám bị lưu đày, rồi cho nàng ta trú ẩn ở đây. 

 

Hằng tháng trời, nàng ta núp bên cạnh Tạ Minh Lãng, chịu đựng căm hờn và ghê tởm, cuối cùng đã đạt được mưu toan.

 

Tính mạng con ta treo lơ lửng, ta tất nhiên liền gọi đại phu tốt nhất tới chẩn bệnh. 

 

Mới hay, con ta đã bị cho uống t.h.u.ố.c tuyệt tự, cả đời này sẽ không thể có con được nữa.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đường Uyển khóc đến ngất.

 

Tạ Minh Lãng lại tỉnh một lần, tự nói vừa lòng mình: 

 

“Chắc chắn là Liễu Yến Nhi, đồ nữ nhân đáng c.h.ế.t kia. Nàng ta nghĩ rằng khi m.a.n.g t.h.a.i con của ta, nàng ta sẽ một mình chiếm trọn Lý phủ, đồ ti tiện, tàn nhẫn, ta thật muốn kéo nàng ta ra phỉ nhổ.”

 

Lời lý do hắn tìm ra, chúng ta đương nhiên thuận miệng nhận theo. 

 

Thấy hắn nói câu rồi miệng phun ra ba sợi máu, ta không nỡ, liền hỏi đại phu có cứu được không.

 

Đại phu thở dài: 

 

“Chỉ còn là kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t, cả đời khổ sở ăn uống, sống lay lắt thôi.”

 

Tạ Minh Lãng vẻ mặt nghẹn ứ rồi ngất lịm.

 

17

 

Ta từng thề trước Đường gia rằng, sẽ xem Đường Uyển như con gái ruột của mình.

 

Cháu nội của ta, chỉ có thể được sinh ra từ bụng nàng mà thôi.

 

Vì thế, khi con trai ta tàn phế, chưa kịp viên phòng đã thành người vô dụng, là một người mẫu thân nói được làm được, ta đương nhiên phải giữ lời.

 

Ta công khai thay Đường Uyển chiêu nạp một chàng rể ở rể.

 

Nàng là một đứa con hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa, không thể trái lời phụ mẫu, chỉ đành chấp nhận.

 

Đường gia đứng ra ngăn cản, ta chỉ giang tay nói:

 

“Người ta cưới vào cửa chính là người của ta. Ta muốn nó sinh con nối dõi cho Lý gia, thì có gì sai? Chẳng lẽ Đường gia các người còn muốn quản chuyện của nhà ta nữa sao?”

 

Đường gia á khẩu, không đáp được.

 

Thậm chí, họ còn cho rằng Đường Uyển vì danh tiếng của gia tộc và hôn sự của các tỷ muội trong phủ mà nhẫn nhịn chịu thiệt, không dám hòa ly, nên sinh lòng áy náy. 

 

Khi nàng trở về nhà, Thượng thư đại nhân lại càng thương yêu, chăm sóc nhiều hơn trước.

 

Sự việc đến nước ấy, ta liền cho đón người yêu cô độc của Đường Uyển vào phủ.

 

Ta dựng cao đường, cho hai người bái thiên địa, cuối cùng trong lời chúc phúc của ta và các A thúc, đưa họ vào động phòng.

 

Một đôi trai tài gái sắc, cuối cùng cũng thành phu thê.

 

Còn ta, từ năm xưa cưới rể vào nhà, đã mang tiếng “nữ nhân dữ tợn”.

 

Về sau, khi ta mở rộng hậu viện, hưởng phúc vườn đào, người ta lại càng nói ta đến nát miệng.

 

Nhưng họ chẳng lẽ thật sự cho rằng, ta ở cái tuổi này còn để tâm đến miệng lưỡi thiên hạ sao?

 

Cái viện từng là nơi giam lỏng Đường Uyển kiếp trước, nay trở thành nơi giam giữ Tạ Minh Lãng.

 

Hắn như một con ch.ó c.h.ế.t, bị xích ở trong đó.

 

Qua bức tường cao, hắn nghe tiếng Đường Uyển và phu quân ân ái, con cái đầy nhà.

 

Nghe ta hoan lạc yến tiệc, trái ôm phải ấp, tiếng cười vang rền.

 

Đây là phúc ta đáng được hưởng, sau bao khổ tận cam lai, sau khi đã dùng hết mọi thủ đoạn mà đổi lấy.

 

- Hoàn văn -