Ta Và Con Dâu Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 4



Lời hắn vừa dứt, thì con tiện nhân Liễu Yến Nhi đang co ro một bên liền hiểu ý.

 

Thu lại vẻ mặt tái nhợt, nàng lớn tiếng khóc than:

 

“Là mẫu thân vô dụng! Thân thể trong sạch này vốn đã trao cho phụ thân con, vậy mà chỉ vì thân phận thấp hèn mà bị người khinh miệt. Ngay cả con cũng không thể được nhận tổ quy tông.”

 

“Mẫu thân vô dụng, chẳng còn mặt mũi sống tiếp, giờ sẽ dẫn con cùng đi c.h.ế.t.”

 

Dứt lời, nàng ta lao thẳng đến bức tượng sư tử đá trước cửa nhà ta.

 

Chỉ chực dùng đầu đập vào đó để giả c.h.ế.t, mong lấy được lòng thương hại của người đời, rồi bám vào Lý gia ta mà sống.

 

Ta phản ứng cực nhanh, quất roi ra tay.

 

Ngọn roi như con rắn dài, quấn chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu Yến Nhi.

 

Khi nàng ta còn đang nghẹt thở, ta mạnh tay giật một cái, ném thẳng cả người nàng ta về phía Tạ Minh Lãng.

 

Hắn né không kịp, bị đập thẳng vào ngực.

 

Liễu Yến Nhi không hề bị thương, còn Tạ Minh Lãng vốn đã đầy vết roi, lại bị đập trúng chỗ đau, liền gương mặt méo mó, m.á.u sắc rút sạch.

 

Chưa kịp để Liễu Yến Nhi lên tiếng, ta đã cong môi cười lạnh:

 

“Xem đi, ta mời cho ngươi một vị khách quý đây.”

 

Liễu Yến Nhi vừa quay đầu, sắc mặt liền tái nhợt.

 

Giữa đám đông, có một nam nhân phong trần mệt mỏi lao tới.

 

“Yến Nhi, ta sống trở về rồi! Nàng nói nàng mang cốt nhục của ta, là thật sao?”

 

7

 

Mọi người đều kinh ngạc.

 

Nam nhân kia đã lập tức ôm chầm lấy Liễu Yến Nhi vào lòng.

 

“Mẫu tử nàng khổ rồi, ta về rồi đây.”

 

Đến nước này, kẻ ngu ngốc như lợn là Tạ Minh Lãng vẫn chưa hiểu ra chuyện.

 

Không nhìn thấu được sắc mặt tái nhợt và ánh mắt lẩn tránh của Liễu Yến Nhi, hắn vung nắm đ.ấ.m đập thẳng vào mặt nam nhân kia:

 

“Có phải ngươi bị con tiện nhân Đường Uyển mua chuộc, cố ý tới đây phá hoại mẫu tử Yến Nhi không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không tin nửa lời đâu!”

 

Liễu Yến Nhi co rúm người lại, trốn sau lưng Tạ Minh Lãng, không dám ngẩng đầu, yếu ớt nói:

 

“Phu nhân không cho ta vào phủ, ta đi là được rồi. Sao lại phải hủy ta, bôi nhọ ta như thế. Người này, ta chưa từng quen biết.”

 

Nam nhân kia thân hình run rẩy, nước mắt trào ra.

 

Trước mặt mọi người, y rút ra thư tay và khế bán thân, trải ra cho mọi người thấy, giọng tuyệt vọng chất vấn:

 

“Vì muốn chuộc thân cho nàng, ta đã bán con thuyền mưu sinh. Ta sợ nàng khổ, nên rời quê hương đi xa kiếm bạc, chỉ mong nàng và con được yên ổn.”

 

“Vậy mà cuối cùng, đứa con lại mang họ người khác, còn nàng, người đã cùng ta bái thiên địa, lại giả như chưa từng quen biết.”

 

“Quả nhiên là đồ tiện xuất thân từ thanh lâu, lật mặt nhanh như trở bàn tay. Ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, ta sẽ đến quan phủ tố cáo ngươi thông dâm!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Thư từ rơi tung tóe khắp đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từng dòng chữ đong đầy tình ý nam nữ, phơi bày hết giữa đám đông.

 

Khế bán thân như một tảng đá lớn, đập nát chiếc mặt nạ giả dối của Liễu Yến Nhi.

 

Mọi người bàn tán rôm rả, ánh mắt không kìm được mà đổ dồn về phía Tạ Minh Lãng để xem trò hay.

 

Chữ viết trên giấy, người khác không biết, nhưng hắn sao có thể không nhận ra?

 

Nỗi nhục như sét đ.á.n.h ngang tai.

 

Cơn giận trào lên, Tạ Minh Lãng lúc này giống hệt một gã hề đáng thương hại.

 

Tiếng cười nhạo, lời mỉa mai, ánh nhìn khinh bỉ tứ phía khiến hắn đứng cũng không vững.

 

Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa.

 

Một cái tát giáng mạnh xuống mặt Liễu Yến Nhi:

 

“Tiện nhân! Ngươi lừa ta thật khổ!”

 

Rồi lại là những cú đá liên tiếp, hung hăng nhắm vào bụng nàng ta.

 

Cho đến khi m.á.u đỏ tươi trào ra giữa hai chân.

 

Kiếp trước, Liễu Yến Nhi chính là kẻ đã đổ tội đứa con c.h.ế.t non này lên đầu Uyển Nhi.

 

Khiến Uyển Nhi mang tiếng nữ nhân ghen tuông độc ác, bị tước quyền quản gia.

 

Đường gia lại thấy mất mặt, coi nàng như kẻ bị ruồng bỏ.

 

Còn đời này, khi Mạch Tuệ theo thông tin ta đưa mà tìm ra phu quân thật của Liễu Yến Nhi, mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

 

Kiếp trước, khi biết phu quân mình còn sống, Liễu Yến Nhi sợ y trở về phá hỏng giàu sang phú quý của nàng ta, nên đã thuê người g.i.ế.t, ném xác xuống hộ thành hà.

 

Đời này, kẻ ác tất sẽ do ta, kẻ ác hơn, đến thu nợ.

 

Còn những người c.h.ế.t oan, cũng nên được sống lại.

 

Liễu Yến Nhi đau đớn cuộn người lại, chưa kịp cầu xin thì quan phủ, vốn đã được ta sắp xếp từ trước, liền kéo đến.

 

Họ lôi nàng ta cùng Tạ Minh Lãng đi, như kéo hai con ch.ó c.h.ế.t.

 

Liễu Yến Nhi lừa gạt rồi thông dâm với người khác, tất nhiên bị xử tội trầm đường.

 

Kiếp trước, nàng ta khiến Uyển Nhi mất con, cả đời bị giam trong hậu viện, không thể làm mẫu thân.

 

Kiếp này, hãy để nàng ta dùng chính mạng mình để trả giá.

 

Còn Tạ Minh Lãng, tuy bị lừa, nhưng trong hôn nhân lại dâm loạn với người khác, cũng không thể tha thứ.

 

Ba mươi trượng giáng xuống, hắn hấp hối, bị người ta khiêng trở về.

 

Nhưng cánh cổng đóng kín kia, lại chẳng hề mở ra đón hắn.

 

Tạ Minh Lãng lăn lộn gào khóc, vừa rủa vừa chửi, khiến cả phố xôn xao.

 

Ai nấy đều biết hắn thân tâm đều bị hủy, suýt mất nửa cái mạng, đang rất cần nơi nương tựa, an ủi, và chữa trị.

 

Thế nhưng ta đẩy cửa bước ra, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, hỏi:

 

“Tạ Minh Lãng, chuyện ngươi nói đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với ta, còn tính chứ?”