Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1

Chương 1: 1



“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?”

“Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?”

“Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng.

“Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt.

“Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.”

Ta rụt tay về.

Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

“Ta có ba yêu cầu!”

Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình.

“Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.”

Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.”

“Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình.

Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.”

“Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng.” Hoàng thượng ngồi xếp bằng, “Sao ta không phát hiện ra ngươi cũng là người xuyên không nhỉ?”

“Ngươi không phải là không phát hiện ra ta cũng là người xuyên không,” ta thành khẩn nhìn hắn, “mà là ngươi đơn thuần không phát hiện ra con người ta.”

“Không không không, ta có ấn tượng với ngươi, ngươi chẳng phải là... cung nữ ở Ngự hoa viên sao?”

“Ta là Giang Thái nữ...”

“Ha, ngại quá ngại quá.” Hoàng thượng chỉ vào tóc ta, “Ta chỉ là thấy cách ăn mặc của ngươi không giống phi tần thôi. Nhưng mà thẩm mỹ của người thời đại này không giống chúng ta, thông cảm thông cảm.”

Ta là người c.h.ế.t vì sĩ diện, vì vậy không nói gì thêm.

Nhưng mà lý do thực sự là, ta không biết búi tóc.

Giang Thái nữ địa vị thấp kém, lại không được sủng ái, ngay cả cung nữ duy nhất bên cạnh ta cũng lười hầu hạ ta, thường thường ta thức dậy rồi mà nàng ta vẫn còn đang ngủ.

Ta chỉ có thể tự mình chải đầu.

Rất nhiều lúc còn chẳng bằng không chải.

Vì vậy, trong bữa tiệc cung đình hôm đó, khi nghe thấy Hoàng thượng ngâm nga một bài thơ của Chủ tịch trong “Tân Viên Xuân - Tuyết”, ta kích động đến mức muốn lao ngay đến trước mặt hắn, đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, tiện thể hỏi vay hắn ít tiền.

Ta đã quá nghèo rồi.

Từ lúc đó trở đi, ngày nào ta cũng nghĩ cách tiếp cận Hoàng thượng.

Người không biết còn tưởng ta thích hắn lắm đấy...

Lần đầu tiên, ta đến Ngự thư phòng, nói là có việc cầu kiến Hoàng thượng.

An công công chặn ta ở cửa, nói địa vị của ta quá thấp kém không được vào.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com