Ta muốn ra ngoài giúp đỡ dọn tuyết, thị vệ không cho, tiểu nhị cũng không cho.
Chỉ có thể ngồi trong phòng pha trà gừng uống.
"Nương nương, xảy ra chuyện rồi." Thị vệ hạ thấp giọng, nói với ta qua cánh cửa.
Ta vội vàng mở cửa cho hắn ta vào: "Ai xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
"Là Hoàng thượng, Hoàng thượng bị ám sát."
"Hắn ta ở đâu? Tình hình thế nào?"
Lúc Tề Mục được khiêng vào, ta bình tĩnh đến lạ thường, dặn dò thị vệ không được nói ra ngoài, mới dám quay đầu lại xem tình hình của hắn.
Có lẽ là do mất m.á.u quá nhiều, người đã hôn mê.
"Lau sạch m.á.u trên đất, đi tìm đại phu đến đây, ta e là không ổn lắm." Ta cắn răng cởi quần áo của hắn, hai tay run lẩy bẩy.
Người như ta không nên học y, nhát gan còn sợ máu.
Vết thương ở vai phải, dài khoảng mười cm, vẫn không ngừng chảy máu.
Lúc đầu lúc đăng ký nguyện vọng tại sao lại không đăng ký khoa ngoại, ta hận.
Ta đè chặt vị trí mạch m.á.u xung quanh vết thương: "Đại phu đến chưa?"
"Đang đi tìm."
Ta xắn tay áo lên, hít sâu một hơi: "Đến phòng bên cạnh, lấy bột tam thất và kim châm đến đây."
"Rõ!"
"Còn có vải sạch, cùng mang đến đây, nhanh lên!"
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tề Mục, mũi chua xót: "Ta học nghệ không tinh, ngươi cố gắng chịu đựng nhé."
Lúc đại phu đến, ta miễn cưỡng cầm m.á.u cho Tề Mục, loạng choạng khâu vết thương lại.
Ông lão tuổi tác đã cao nhìn thấy hai người toàn thân đầy máu, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất.
Ta ra hiệu cho ông ta đến xem.
Đại phu cau mày bắt mạch cho Tề Mục, vừa lắc đầu vừa thở dài, nói may mà m.á.u đã cầm, nếu không kịp thời có thể đã mất mạng.
Ta nhịn không được hỏi: "Có phải do lao lực quá độ dẫn đến tạng khí hư tổn, lại thêm mất m.á.u quá nhiều nên mới hôn mê phải không?"
Đại phu gật đầu.
"Đây là đơn thuốc ta vừa viết, ngài xem được không?"
Đại phu nghi hoặc nhìn ta, lại nhìn đơn thuốc, cuối cùng gật đầu.
"Cảm ơn lão tiên sinh." Ta cảm kích bắt tay với ông ta, vô tình dính đầy m.á.u lên tay ông ta.
Đại phu rất hòa nhã: “Cô nương khách sáo rồi, nếu như bản thân ngươi hiểu y thuật, lần sau không cần gọi ta đến nữa. Trời tuyết đường trơn, ta già rồi, cũng không muốn ra ngoài lắm."
Á à.
Đây chẳng phải là làm học sinh quen rồi sao, làm xong bài tập luôn phải đối chiếu với đáp án.
Ta ném đơn thuốc cho thị vệ, đích thân đưa đại phu về nhà.
"Lão tiên sinh, nếu như có người hỏi..."
Đại phu rất hiểu chuyện: "Yên tâm đi, ta đều hiểu, cứ nói là có một phụ nữ sắp sinh, ta kê mấy vị thuốc cầm máu."