"Đúng vậy, ngươi không yếu đuối, ngươi rất mạnh mẽ."
“Hoàng thượng! Hoàng quý phi! Không xong rồi!” An công công vội vàng chạy vào.
“Bình Dương vương, Bình Dương vương hắn...”
Tề Mục cười hỏi: “Hắn ta khởi binh tạo phản rồi?”
“Hoàng thượng!” An công công vừa khóc vừa quỳ xuống đất.
“Quân phản loạn đã đến cửa hoàng cung rồi!”
Tề Mục vẫn bình tĩnh, nhưng tay nắm lấy tay ta lại hơi dùng sức.
“Chúng ta ra ngoài xem thử,” ta kéo hắn đi ra ngoài.
“Đã đến đây rồi, không gặp vị tiểu anh hùng này thì tiếc quá.”
Chúng ta đi lên tường thành, trên mặt Bình Dương vương thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó liền giương cung.
Ta nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói, nếu như c.h.ế.t ở đây, có thể xuyên không về không?”
“Không chắc chắn, cho nên cố gắng đừng c.h.ế.t trước.”
Ta rụt cổ: “Vậy lỡ như không sống sót...”
“Vậy...”
Tề Mục xòe lòng bàn tay, trên đó là số điện thoại của ta, được hắn dùng mực nước tô đi tô lại rất nhiều lần.
Hắn nói bên tai ta: “Vậy chỉ có thể đánh cược một lần, ta đã thuộc lòng rồi, nhớ tắt chặn số lạ đi.”
Ta vừa cười vừa lau nước mắt: “Tài khoản WeChat giống số điện thoại, đừng quên đấy.”
“Bình Dương vương,” Tề Mục bình tĩnh lên tiếng.
“Nếu như bây giờ ngươi g.i.ế.c ta, chính là g.i.ế.c vua, ngôi vị hoàng đế danh bất chính, ngôn bất thuận sẽ có rất nhiều phiền phức.”
Tề Mục lấy một cuộn giấy từ phía sau ném ra ngoài, Bình Dương vương cất cung tên, một tay bắt lấy.
“Ta tự nguyện thoái vị, ngôi vị hoàng đế này nhường cho ngươi.”
Ta ngồi trên xích đu đung đưa chân: “Đói quá Tề Mục—”
“Nhanh thôi cô nãi nãi.”
Đúng vậy, Tề Mục thoái vị rồi, không phải là Hoàng đế nữa, tân đế để hắn đến hành cung dưỡng bệnh, phái rất nhiều người đến hầu hạ hắn.
Nói là dưỡng bệnh, chi bằng nói là giam cầm.
Nói là hầu hạ, chi bằng nói là giám sát.
Nhưng mà đã không còn quan trọng nữa.
Tề Mục nhân cơ hội giải tán hậu cung, Thái hậu cũng xuất cung tu hành.
Trinh mỹ nhân trở thành Quý phi của tân đế, tân đế không ngờ Tề Mục còn giữ lại mạng sống cho nàng ta, đồng ý cho Tề Mục mang theo vị Hoàng quý phi trước kia đến hành cung, coi như là tỏ lòng biết ơn.
Còn về sau này triều đình như thế nào, Hoàng đế như thế nào, thì để lịch sử chứng kiến. Thủy triều lên xuống, tự có hậu nhân bình phẩm.
Lục Vân nói với ta có người từ hoàng cung đến, hình như là tổng quản nội vụ phủ.
Người đó không tìm Tề Mục, mà chỉ đích danh muốn tìm ta.
Ta cảm thấy kỳ lạ, đi đến cửa nhìn thấy hắn ta đang ôm một con khỉ.
Hắn ta cung kính đặt con khỉ lên núi giả mới cho ta.
Ta khách sáo tiễn vị thái giám kia đi, xoay người hung hăng đ.ấ.m Tề Mục một cái.