Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2

Chương 20



Mẹ kiếp!

Ngoại truyện 1: Nói không hết

Tôi tên là Tề Mục, là sinh viên khoa lịch sử Đại học Z.

Từ nhỏ tôi đã không thích giao tiếp, không thích nói chuyện với người khác, cũng không có bạn bè gì.

Một đứa trẻ từ nhỏ đã hiếm khi được cha mẹ ôm ấp, lớn lên cũng rất khó ôm ấp người khác.

Tôi có rất nhiều sở thích, thích đọc sách, thích đọc thuộc lòng thơ từ, thích tranh quốc họa, thích viết chữ, thích nghe nhạc, thích một mình ngắm hoàng hôn.

Cho nên tôi không cảm thấy sống một mình có gì không tốt.

Bốn năm đại học, tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt bạn học cùng lớp.

Tết đến, họ hàng lại hỏi han, một chàng trai tài hoa, tuấn tú như tôi sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Tôi chỉ cười cười, không đáp lời.

Bọn họ thường nói tôi đọc sách đọc đến ngu người rồi.

Có lẽ bọn họ nói đúng.

Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện xuyên không.

Nhưng mà khi sự thật bày ra trước mắt, tôi không thể không tin.

Trong lòng thật sự có hai người phụ nữ, trên bàn thật sự là một mớ hỗn độn, đại thần quỳ rạp cả trong lẫn ngoài điện, chén rượu bên miệng, còn có long bào màu vàng và hoa văn rồng trên người, đều vô cùng chân thật.

Tôi đuổi mỹ nhân đang ôm tôi đi, đỡ đại thần đang quỳ dậy, cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn.

Xuyên không vào hôn quân, vừa may mắn vừa bất hạnh.

May mắn là, tôi không cần lo lắng sẽ làm hỏng chuyện gì. Bất hạnh là, triều đình tệ nạn đã lâu, tôi lực bất tòng tâm, không thể xoay chuyển được.

Tôi bắt đầu lâm triều, bắt đầu nghiêm túc xem những tấu chương kia, tôi biết rất nhiều người đang âm thầm muốn kéo ta xuống. May mà trước kia tôi có nghiêm túc học hành, may mà tôi có học được chút chữ viết tạm được, may mà tôi rất nhanh đã thích ứng với vai diễn.

May mà tôi gặp được em.

Sự xuất hiện của Giang Thanh Yến khiến tôi biết, hóa ra tôi không phải là người xui xẻo nhất.

Em ở Ngự hoa viên gọi tôi, Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông.

Câu C language mà ta buột miệng nói ra khiến tôi hiểu, gặp được em, tôi rất bất ngờ.

Sự vui mừng khi gặp được đồng hương nơi đất khách quê người đã đánh tan sự kiêu ngạo và tự kiềm chế của tôi, đã lâu rồi tôi không nói chuyện với người khác như vậy, có lẽ từ khi sinh ra đã chưa từng có.

Tôi nói tôi thích cô độc, nhưng sau khi gặp được em, tôi thường xuyên nghi ngờ bản thân. Tại sao mỗi ngày đều nói với em món ăn của Ngự thiện phòng khó ăn? Tại sao khi nhìn thấy em, lại muốn nói với em hôm nay em mặc quần áo rất đẹp? Tại sao luôn muốn hỏi chuyện trước kia của em?

Tôi có thể nhìn ra được sự ranh mãnh của Giang Thanh Yến. Món ăn được chuẩn bị sẵn sàng nhất định là thứ em đã muốn ăn từ lâu, tôi dở khóc dở cười, liền chiều theo ý em, làm cho em ăn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com