Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2

Chương 22



Tôi muốn mang bức tranh em vẽ theo bên mình, tôi tưởng rằng ít nhất em không ghét tôi mới vẽ tôi, tuy rằng chỉ là mấy nét vẽ rất trừu tượng, nhưng tôi thích.

Nhưng em nói đó là An công công.

An công công thì An công công vậy, thứ đã cầm lên rồi, liền không nỡ buông xuống.

Sau khi xe ngựa lật xuống, em lại chạy ra ngoài tìm tôi. Ban đầu tôi rất vui, nhưng thị vệ nói với tôi Giang Vinh hoa mất tích, tôi lại cảm thấy trời đất sụp đổ.

Diễn vai Hoàng thượng lâu như vậy, đó là lần đầu tiên tôi nổi giận.

May mà em đã tự mình trở về. Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, cho nên ép buộc em đi cùng tôi, tôi không nói chuyện với em, bởi vì tôi sợ rằng một khi tôi mở miệng, giọng điệu hoảng hốt sẽ bại lộ trái tim rối bời của mình.

Em tưởng tôi bị dọa choáng váng, lúc an ủi ta đã vỗ vỗ tay tôi.

Tay em quá lạnh, chắc là đã đi ngoài trời quá lâu. Tôi có thể không nói chuyện với em, nhưng lại không khống chế được bản thân khoác thêm áo cho em.

Cuối cùng vẫn là bại lộ rồi.

Trước khi tìm thấy Giang Thanh Yến trong kho lương thực, trong đầu tôi lóe lên vô số suy nghĩ tàn nhẫn, nhưng mà khi nhìn thấy em, lại chỉ muốn ôm em vào lòng, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Tôi nhịn mấy lần nhưng vẫn nhịn không được ra tay với người bắt cóc em, hình như Giang Thanh Yến cũng bị dọa sợ, tôi đột nhiên lại có chút hối hận, em có cảm thấy tôi rất thô bạo không?

May mà hình như em không để bụng, vẫn nói đùa với tôi, chịu đựng cục u trên gáy, khôi phục lại bộ dạng năng động như trước kia. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy đau lòng, đau hơn rất nhiều so với lúc tôi bị thương. Tôi bắt đầu bội phục khả năng tự chữa lành của em, người như vậy mới là thật sự mạnh mẽ.

Nhìn thấy vũ khí được cất giấu trong đống lương thực, tôi đại khái đã hiểu.

Hình như Giang Thanh Yến bị dọa sợ, hỏi tôi phải làm sao.

Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của em, nói hồi cung đi.

Tôi hùng tâm tráng khí đến đây, cuối cùng lại kết thúc vội vàng, chỉ muốn đưa em trở về nơi an toàn tạm thời.

Chân tướng gì, thị phi gì, đều không cần nữa.

Tôi không muốn ở trong thế giới giả dối, để em bị tổn thương thêm nữa.

Trên đường hồi cung, tôi dặn dò thị vệ đi chậm một chút, tôi lừa em nói không kịp về hoàng cung, em không hề nghi ngờ, tại sao lúc đi chỉ mất hai ngày, lúc về ba ngày vẫn chưa đến.

Bởi vì tôi muốn đón Tết cùng em, chứ không phải để em cười gượng gạo trong cung, nhìn sắc mặt của người khác.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com