Đào thị lập tức chụp lấy cơ hội, tiến lên, định tự tay tát ta.
Ngay khoảnh khắc đó, Thái tử điều khiển thân thể ta, bắt lấy cổ tay Đào thị, rồi dùng sức hất mạnh ra xa:
“To gan! Ta từng được Thái hậu che chở, ngay cả tên cũng do Thái hậu ban cho. Nếu ngươi dám thương tổn ta, kinh động đến tai Thái hậu, thì đối với ngươi chẳng có nửa phần lợi ích!”
Lời này là Thái tử mượn miệng ta mà nói ra.
Thì ra, ngài ấy sớm đã biết hết chuyện của ta.
Quả nhiên, Đào thị lập tức chùn bước.
Ả còn muốn gả ta vào nhà họ Trương, tất nhiên sẽ không vội g.i.ế.c ta vào lúc này.
“Hừ! Đúng là đồ ngốc, quả nhiên một thân sức lực thô kệch!” Đào thị xoa cổ tay, hậm hực bỏ đi.
Đào thị vừa rời khỏi, Thái tử liền gọi ảnh vệ ra, hạ lệnh thẳng thừng:
“Cô không muốn thấy Trương Tứ còn sống đến ngày mai.”
Ảnh vệ cúi đầu:
“Tuân mệnh, Điện hạ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sáng hôm sau, ta liền nghe được tin tức — Trương Tứ c.h.ế.t trên bụng một ả kỹ nữ ở hoa lâu.
Hôn sự vừa được Đào thị cùng nhà họ Trương bàn định, đành phải bỏ dở.
Nghe tin Trương Tứ đột tử, ta liền hỏi Thái tử:
“Điện hạ, người thật lợi hại.”
Thái tử liếc ta một cái:
“Nói cho nghiêm chỉnh.”
Trong thức hải, ta kéo nhẹ tay áo Thái tử:
“Điện hạ, nay chúng ta tạm thời an toàn, nhưng đó không phải kế lâu dài. Điện hạ có biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng người không? Nhị điện hạ tuy đã mất hết thanh danh, nhưng quần thần ủng hộ hắn, vẫn chiếm đa số trong triều.”
Bất chợt, Thái tử đưa tay bóp lấy cổ ta.
Nhưng ngài ấy không dùng sức.
Ngón tay khẽ vuốt nhẹ làn da ta.
Đôi mắt thâm trầm hơi nheo lại, như nhìn thấu tâm tư giấu kín:
“Giang Tiện Hảo, chẳng phải ngươi muốn lợi dụng Cô, mượn tay Cô để trừ sạch mọi chướng ngại? Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn điều gì?”
Ta đẩy bàn tay Thái tử ra, ôm chặt lấy ngài ấy, gục đầu nơi bờ vai:
“Điện hạ, nay người và ta đã sớm hòa làm một thể. Uất ức của ta, người tự nhiên hiểu rõ. Thực không giấu giếm, mẫu thân ta c.h.ế.t là do Giang gia hãm hại. Ta phải báo thù cho mẫu thân, còn muốn thay ngoại tổ gia minh oan, phục lại thanh danh.”
Thái tử không đẩy ta ra.
Lặng im một lúc, bỗng ngài bật cười khẽ:
“Giang Tiện Hảo, ngươi che giấu giỏi lắm. Ngươi vốn dĩ không phải kẻ ngốc.”
Ta thừa nhận:
“Điện hạ, nếu ta không giả ngốc, thì làm sao sống sót được đến ngày hôm nay?
Điện hạ là rồng trong loài người, ta cũng chẳng ngu xuẩn. Chúng ta chính là song kiếm hợp bích.”
Thái tử không hề phủ nhận.
Nhưng ngay sau đó, ta lại cảm nhận được một luồng kháng cự rõ rệt.
Thái tử cũng ý thức được.
Người đẩy ta ra, vẻ mặt thoáng lộ nét ngượng ngùng.
Ta chớp mắt:
“Điện hạ, chẳng lẽ người đã động tâm với ta rồi sao?”
Thái tử nhìn ta thật sâu, rồi vội quay mặt sang chỗ khác, dường như không dám đối diện ánh mắt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, ảnh vệ xuất hiện.
Ta và Thái tử đối thoại trong thầm kín, nên ngoài ta ra, kẻ khác vốn không thể đoán biết.
Ảnh vệ ôm quyền hành lễ:
“Điện hạ, triều đình có đại thần tấu nghị phế Thái tử, lập Nhị điện hạ làm trữ quân.
“Mễ đại nhân lấy sức một mình, tạm thời giữ ổn cục. Điện hạ cần sớm tìm cách ‘tỉnh lại’.
“Ngoài ra, Hoắc thiếu tướng quân đã hồi kinh.”
Hoắc Thận Viễn đã trở lại!
Người này vốn là anh kiệt nhà tướng, từng làm thư đồng cho Thái tử, cũng là Hoắc ca ca của ta.
Thái tử mượn miệng ta hỏi:
“Kẻ tấu nghị phế truất Cô, trong đó có Giang đại nhân chăng?”
Ảnh vệ đáp:
“Giang đại nhân là kẻ dẫn đầu dâng sớ.”
Việc này hệt như nằm trong dự liệu.
Thái tử trầm ngâm chốc lát:
“Truyền Hoắc Thận Viễn đến gặp Cô.”
Hiện tại, điều Thái tử cần nhất, chính là binh quyền trong tay.
Ảnh vệ vừa lui xuống, một nam tử cao lớn tuấn mỹ liền sải bước tiến vào.
Hắn bước đi tự nhiên, hiển nhiên là kẻ thường ra vào chốn này.
Người đến, chính là Hoắc Thận Viễn.
“A Hảo!”
Lang quân trẻ tuổi tiến đến gần, ngập ngừng chốc lát rồi trực tiếp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy thương xót:
“Chuyện của muội, ta đều đã nghe nói. Muội chịu ủy khuất rồi!”
Ta đôi mắt sáng ngời, khẽ ngọt ngào gọi:
“Hoắc ca ca, cuối cùng huynh cũng đã trở về! Muội nhớ huynh biết bao, còn tưởng rằng chẳng thể gặp lại nữa. Kế mẫu muốn gả muội cho Trương Tứ, may thay, Trương Tứ đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Nhưng… bọn họ e rằng sẽ không buông tha muội.”
Hoắc Thận Viễn xúc động, lập tức ôm chặt lấy ta.
Đôi tay rắn chắc run khẽ, giọng đầy tự trách:
“A Hảo, đều là lỗi của ta, đến bây giờ mới trở về. Nhưng muội yên tâm, lần này ta đã lập quân công, ta sẽ lập tức vào cung diện thánh, cầu Hoàng thượng tứ hôn cho chúng ta!”
Đôi mắt thiếu niên rực rỡ tinh quang, tràn ngập toàn là hình bóng ta.
Nhưng…
Từ đầu chí cuối, ta chỉ lợi dụng hắn mà thôi.
Ta sẽ nắm chặt tất cả những gì có thể lợi dụng.
Thái tử lại nhìn thấu lòng ta, không đúng lúc mà xen lời:
“Ngươi và Hoắc Thận Viễn, từ bao giờ đã thân thiết như vậy?”
Thanh âm của Thái tử khó dò.
Ta đáp: “Chuyện này, cùng Điện hạ không liên quan.”
Thái tử: “…… Nhưng hiện nay, Cô và ngươi đã là nhất thể. Nếu ngươi gả cho hắn, Cô còn biết phải tự xử thế nào?”
Ta nhún vai:
“Điều ấy chẳng thể trách ta. Hoắc ca ca đối với ta một lòng chân tình, ta tất nhiên phải gả cho hắn. Như thế, ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Giang phủ.”
Thái tử: “Nhưng ngươi chẳng phải còn muốn báo thù sao? Hậu viện nhà họ Hoắc phức tạp, hơn nữa Hoắc Thận Viễn cũng không thể ở lại kinh thành lâu dài, sớm muộn gì cũng phải quay về biên quan.”
Lúc này, chưa kịp để ta phản bác, Thái tử lại khống chế thân thể ta, đẩy Hoắc Thận Viễn ra, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm nghị nói:
“Hoắc thiếu tướng quân, ngươi hãy nghe Cô nói…”