Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 12: Chống đối



Chương 12: Chống đối“Giả vờ ghen hoá ra lại ghen đúng em gái ruột của người ta”| editor: ilovesther_

Đèn đường giới hạn thời gian mỗi tối của trấn Thường Vu đã sáng lên, phản chiếu trên nền đất ẩm ướt những vệt sáng loang lổ, chỗ này một vệt chỗ kia một vệt.

Gió đêm dễ chịu, bầu không khí thoải mái.

Ước Tây bất ngờ hỏi anh một chuyện.

“Cậu biết chơi game hả? Nghe nói còn chơi rất giỏi.”

Triệu Mục Trinh hỏi: “Ai nói với cậu vậy?”

Ước Tây buột miệng không cần suy nghĩ: “Võ Thái Hưng đó.”

Thật ra lúc nãy cũng không phải Ước Tây cố tình lôi kéo Võ Thái Hưng nói chuyện về Triệu Mục Trinh, chỉ là cô vốn thiếu kiên nhẫn trong việc phải ứng phó với người khác, thích hay ghét đều thể hiện rõ trên mặt.

Cậu ta nói chuyện khác cô chỉ “Ừ” với “Ồ”, đến khi nhắc về Triệu Mục Trinh cô mới chịu liếc mắt một chút, hỏi “có thật không, không ngờ cậu ấy đỉnh vậy”, lúc này mới thành cuộc hội thoại có câu trước câu sau.

Thế nên câu chuyện tự nhiên sẽ thuận theo chủ đề Triệu Mục Trinh mà tiếp tục.

Giống như một cuốn cẩm nang, cuối cùng Võ Thái Hưng cũng nghiên cứu ra bí quyết.

Cậu ta hết sức vui mừng, đôi mắt sáng quắc lên, tiếp tục kéo đề tài này đi xa hơn.

“Chuẩn chuẩn! Triệu Mục Trinh trâu bò lắm, trường cấp ba Thường Vu của bọn tôi tuổi đời mấy chục năm chưa từng có học sinh nào thông minh như cậu ấy đâu. Hơn nữa cậu ấy không phải kiểu chỉ biết cắm đầu vào học, cậu ấy rất hào phóng, lại không hề ra vẻ ta đây. Mẹ Triệu Mục Trinh thường gửi sách tài liệu với khoá học online về, ai muốn mượn cũng được cả, cậu ấy chẳng tính toán gì. Đây là điểm tôi thấy đỉnh nhất đấy!”

Giọng nói đầy cảm xúc, bầu không khí được đẩy lên đúng lúc. 

Ước Tây càng hứng thú hơn.

“Điểm nào cơ?”

Võ Thái Hưng nói: “Cậu ấy đỉnh nhất ở chỗ không sợ người khác giỏi hơn mình, nghe đơn giản vậy thôi chứ điểm này siêu ngầu! Tôi có quen vài bạn học sinh giỏi khác, ít nhiều gì người ta cũng có ý giấu giếm kiến thức, còn Triệu Mục Trinh thì không. Cậu ấy rất thẳng thắn, nhưng vẫn cực kỳ áp đảo.”

Câu nhận xét cuối cùng này, Ước Tây rất thích.

Cảm thấy áp dụng vào bản thân cũng khá hợp, mấy lời đồn thổi bôi xấu cô chưa bao giờ thiếu, mà cô trước nay đều lười giải thích. Dù sao nhắc đến nhóm sao nhí dậy thì xong vẫn xinh đẹp, cô luôn là viên ngọc nổi bật nhất.

Cô mà xếp thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.

Ước Tây hỏi: “Trừ việc học ra cậu ấy còn có sở thích gì nữa không?”

Võ Thái Hưng suy nghĩ cả buổi, gãi gãi sau gáy nói: “Sở thích thì… hình như không có, cậu ấy chỉ chơi cho vui thôi, không hứng thú lắm. À đúng rồi, Tây Tây, cậu biết sau khi thi đại học xong cậu ấy đã làm gì không?”

Ước Tây biết mới là lạ.

Cô coi như nể mặt cậu ta mà tiếp lời: “Làm gì thế?”

“Cậu ấy chơi game một tuần liền, cái game mobile Tốc Chiến đang hot ấy. Hồi bọn tôi học lớp 12 hot lắm, nhưng trường xếp nhiều tiết luyện đề quá, chẳng còn mấy thời gian để chơi. Thi đại học xong cậu ấy không làm gì hết, chỉ chơi game bảy ngày liên tục, chơi đến khi nào chán mới dừng.”

Nói xong, Võ Thái Hưng cảm thán: “Đúng là thủ khoa mà, đến chơi game cũng nghiêm túc hơn chúng ta, như kiểu lập kế hoạch sẵn rồi ấy.”

Game này Ước Tây cũng chơi, “Cậu ấy chơi giỏi không?”

“Giỏi lắm, đầu óc cậu ấy chơi gì mà chẳng giỏi. Nhưng giờ không thấy chơi nhiều nữa, sao thế, cậu cũng chơi à? Chơi cùng nhau không? Vị trí nào tôi cũng đánh được hết!”

·

Võ Thái Hưng vừa nhanh trí lại còn dẻo miệng, trong khi Hồ Hướng Thiên còn đang đau khổ vì tình, cậu ta đã như cá gặp nước giữa đám con gái.

Triệu Mục Trinh cũng thấy cậu ta rất biết cách chiều con gái, nghe đến đây anh đoán tiếp: “Vậy là hai cậu hẹn nhau chơi game rồi à?”

Ước Tây lắc đầu nói: “Không nha, có quen thân gì đâu.”

Bị anh nhìn chăm chú khiến Ước Tây hơi mất tự nhiên, cô lấy năm ngón tay vuốt ngược mái tóc bị gió thổi rối, buồn bực nói: “Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi có dễ gần thế đâu, không phải ai cũng được chơi game cùng tôi đâu nhé!”

Làn gió nhè nhẹ thổi tới làm vạt áo bay bay, Triệu Mục Trinh phối hợp với bộ dạng ra vẻ kiêu ngạo của cô, khẽ “Ừ” một tiếng.

Trên đường gặp người quen.

Một ông chú trung niên bụng phệ, mặc áo ba lỗ trắng đã giặt đến giãn cả chun đi từ phía trước tới chào hỏi hai người họ, còn cười híp mắt hỏi Ước Tây đã ăn cơm chưa, Ước Tây nói ăn rồi.

Ông chú lại hỏi Triệu Mục Trinh: “Chú thím cháu cũng về rồi hả?”

“Chưa ạ.”

Trò chuyện thêm hai câu nữa chú ấy mới mỉm cười rời đi. Ước Tây quay sang Triệu Mục Trinh nói: “Hôm nay chú Béo cũng bảo tôi qua nhà ăn cơm, tôi từ chối.”

Chú Béo là người làm công ở cửa hàng, tương ứng với đó còn có một chú Gầy.

Triệu Mục Trinh hỏi: “Sao cậu không đi?”

Ước Tây ngoảnh mặt ra chỗ khác, “Người khác nói gì là tôi phải nghe à? Tôi không ngoan vậy đâu.”

Cô thì đúng là không ngoan thật, nhưng Triệu Mục Trinh nhớ lại lúc trời còn chưa tối hẳn, anh về đến đầu ngõ, từ xa đã thấy cô và mèo con ngồi xổm dưới mái hiên.

Cô mặc bộ đồ cotton mùa hè màu be, chân tay lộ ra ngoài trắng trẻo mảnh mai, cứ thế ngồi xổm trước căn nhà cũ, giống như một viên ngọc vừa rơi ra từ chiếc hộp gỗ mục.

Sáng lấp lánh trong đêm tối ẩm ướt.

Trong cuộc điện thoại bị ngắt kết nối đột ngột trước đó, anh bảo cô ra cửa hàng đằng trước, cô thật sự ngoan ngoãn đứng đợi ở đó.

Rõ ràng là một người vừa bướng bỉnh lại kiêu ngạo như vậy, bỗng nhiên ngoan một chút, độ tương phản đủ khiến tim người ta tan chảy.

.

Võ Thái Hưng từ trong nhà đi ra, thấy dưới đèn đường có hai người cười nói vui vẻ, trọng tâm của cậu ta đương nhiên là nhìn Ước Tây, hớn hở chạy tới như thể Triệu Mục Trinh ở bên cạnh không hề tồn tại.

“Tây Tây! Sao cậu lại đến đây?”

Ước Tây há miệng, thoáng cái quên béng mất, họ tới đây để làm gì nhỉ?

Triệu Mục Trinh không cười nữa, đưa hộp cơm ra, “Đến để trả cái này cho cậu.”

“À, hộp cơm hả, không cần vội vậy đâu.” Võ Thái Hưng nhận lấy cái hộp, lại nhiệt tình nói chuyện với Ước Tây: “Tây Tây, lần sau nhà họ Triệu đi vắng thì cậu cứ đến nhà tôi ăn cơm nhé.”

Triệu Mục Trinh thay Ước Tây từ chối: “Không cần đâu, nhà tôi không có việc đi đâu cả, hơn nữa — cô ấy kén ăn, ăn không quen.”

Võ Thái Hưng sửng sốt, hơi xấu hổ: “Hả? Tây Tây ăn không quen à?

Triệu Mục Trinh ăn ngay nói thẳng, không thèm vòng vo: “Không quen, cơm trong này đều cho mèo nhà Hồ Hướng Thiên ăn hết rồi.”

Ước Tây phì cười.

Hai chàng trai đồng loạt quay đầu nhìn cô, tiếp nhận hai ánh mắt trái ngược nhau, một lạnh một nóng, Ước Tây chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, giơ điện thoại lên nói: “Ngại quá, vừa lướt thấy chuyện buồn cười, không nhịn được.”

Là cao thủ trong việc bắt chuyện, Võ Thái Hưng ngay tức khắc tỏ vẻ hứng thú, hỏi Ước Tây là chuyện cười gì.

Triệu Mục Trinh lo Ước Tây thật sự sẽ kể hết ra, anh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Chú thím chắc sắp về đến nhà rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Ước Tây đành bày tỏ sự tiếc nuối không thể cùng kể chuyện cười với Võ Thái Hưng, cũng tiện thể đẩy hết trách nhiệm cho Triệu Mục Trinh.

“Lần sau nhé, anh trai tôi nói phải về nhà rồi.”

Mỗi lần nghe Ước Tây gọi Triệu Mục Trinh là anh trai, Võ Thái Hưng đều thầm ghen tị trong lòng. Cô gái trông lạnh lùng kiêu ngạo thế kia, sao vừa gọi một tiếng “anh trai” là mắt đã cong cong, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.

Anh trai chính chủ còn chưa có phản ứng, Võ Tháu Hưng tự mình nhập vai, mặt đỏ bừng trước.

Cậu ta cũng không phải người không biết ý, mặt cười tươi tiễn hai người ra về: “Được được được, Tây Tây về với anh trai cẩn thận, đi chậm thôi nhé.”

Triệu Mục Trinh nghẹn trong ngực, đi trước một đoạn xa.

“Sao cậu lại gọi nữa?”

Ước Tây giả ngơ: “Gọi gì cơ?”

“Tự cậu biết.”

Đây không phải lần đầu, mập mờ biết điểm dừng, trêu ghẹo mà chẳng đi quá giới hạn, cô thành thạo trong việc khuấy động cảm xúc của người khác. Anh nghĩ, có lẽ anh cũng không phải người đầu tiên nếm trải.

Thấy má anh phồng lên rồi lại xẹp xuống, Ước Tây mặt không đổi sắc: “Gọi cậu là anh có vấn đề gì à?”

Triệu Mục Trinh: “Cậu nói xem?”

Ước Tây chỉ muốn trêu chọc anh, thấy anh nghiêm túc thì cũng không còn hứng thú nữa, cô có lý lẽ riêng, ngữ khí vừa trần thuật vừa ngầm trách móc: “Hôm nay tôi nghe thấy có cô gái khác gọi cậu là anh trai trong điện thoại đấy, cậu còn nói ‘ừ’ nữa cơ. Sao, người khác gọi thì được, tôi thì không à?”

Triệu Mục Trinh nói: “Đó là em gái tôi.”

Ước Tây diễn vai tủi thân càng lúc càng thật, “Vậy tôi không phải à?”

Cậu là em gái kiểu nào? Triệu Mục Trinh bị cô lừa, suýt nữa thì buột miệng hỏi, cuối cùng vẫn kìm lại, thở dài một hơi.

“Đó là em gái tôi, Triệu Tú Tú.”

Thôi xong, giả vờ ghen tuông hoá ra lại ghen đúng em gái ruột của người ta, em gái họ Triệu chính hiệu.

Ước Tây tự thấy không thể diễn tiếp vai ‘bạch liên hoa’ này nữa, cô dùng ngón tay gãi gãi má, lập tức chuyển chủ đề: “À, Triệu Tú Tú. Em ấy hôm nay cũng đi phơi gia phả hả, vậy chắc cũng sắp về nhà rồi nhỉ?”

“Ừ.”

Ước Tây tìm chuyện để nói: “Em ấy dễ ở chung không?”

Triệu Mục Trinh nhìn Ước Tây: “Em ấy rất ngoan.”

Ước Tây chột dạ, bị anh nhìn một cái như thể chọt trúng chỗ ngứa, giật mình phản ứng: “Gì vậy hả? Em ấy ngoan thì nói ngoan thôi là được rồi, cậu nói xong còn nhìn tôi là sao? Cậu có ý gì đấy, ai không ngoan? Định lấy ai ra làm gương phản diện thế?!”

Ánh mắt anh quá mức sáng trong, giống như mặt hồ tinh khiết, một khi xuất hiện tia u ám làm nền, nét đục ngầu không phù hợp ấy sẽ trở thành lời trách móc trong thầm lặng.

Trêu chọc người ta cũng không nên trêu kiểu đó, cô tự thấy mình có hơi quá đáng.

Ấy vậy mà đến lúc buột miệng nói năng không lựa lời, cô vẫn không chịu nhận thua: “Chỗ các cậu cổ hủ thế? Anh trai em gái phải có huyết thống mới được gọi à? Gọi chơi chơi thôi không được chắc?”

Anh cũng hỏi thẳng, giọng nói mang theo nét giận: “Chỗ các cậu tuỳ tiện vậy à?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, biết rõ bản thân đang bốc đồng, nói nhiều càng thêm sai, nhưng Ước Tây vẫn nhất quyết dùng giọng nhẹ nhàng để cãi lại cho bằng được.

“Đúng vậy, chỗ bọn tôi mọi người đều rất thoáng.”

“Cậu cũng vậy?”

“Ờ.”

Nói xong lập tức hối hận.

Câu này nối câu kia, cứ như đang tham gia chương trình hỏi đáp nhanh, chỉ sợ chậm một giây thôi sẽ mất đi khí thế rút kiếm ra chiến trường.

Dáng vẻ thờ ơ của cô rất hợp vai.

Triệu Mục Trinh cảm nhận được tất cả, từng chút không sai lệch.

Anh là kiểu người ôn hoà đến mức gần như không có cảm giác công kích, dù những đường gân xanh nổi lên trên cổ là minh chứng rõ ràng của việc cảm xúc đang dậy sóng, nhưng cuối cùng vẫn không để chút nào xen vào lời nói.

Giọng anh trầm thấp, chỉ nói ba chữ.

“Tôi thì không.”

Nói xong đi lướt ngang qua cô.

Ước Tây chưa từng yêu đương, nhưng thường xuyên nghe Bặc Tâm Từ cãi nhau với bạn trai.

Cô bạn thân kinh nghiệm đầy mình, nói rằng đàn ông và phụ nữ chỉ thích hợp để yêu đương tình tứ, thảo luận về chuyện sinh sản thì được, chứ mà thật sự nói lý lẽ, nam nữ hoàn toàn không cùng tần số. Cãi nhau đến khi đầu óc choáng váng cũng không hiểu mình vừa cãi vì chuyện gì, tuyệt đối đừng bao giờ cãi nhau vì cảm xúc.

Lúc đó Ước Tây chẳng hiểu thế nào là ‘cãi nhau vì cảm xúc’ cả, chỉ luôn miệng hoà giải, “có gì mà phải cãi nhau, tình yêu plastic bị phụ huynh ép buộc này của hai cậu muốn chia tay cũng không được đâu”.

Lúc này đây, Ước Tây chớp chớp mắt nhìn bóng lưng Triệu Mục Trinh đi xa dần, chợt cảm thấy hình như mình vừa tự trải nghiệm một cuộc cãi vã vì cảm xúc. Hoàn toàn là vì cảm xúc, rõ ràng trên đường đi đến nhà Võ Thái Hưng trả hộp cơm vẫn còn vui vẻ lắm mà?

Tại sao giờ anh lại không vui?

Ước Tây nghĩ không ra, cũng không tiếp tục nghĩ nữa, có chuyện gì mà ngủ một giấc dậy không giải quyết được đâu?

Thật sự là có đấy.

Vậy Triệu Ước Tây đã phát hiện bạn cùng phòng của mình có gì đó không ổn như thế nào?

.

Nhà họ Triệu có một cái nồi đun nước đặt trên tấm giá lưới đốt củi, để trong sân sau, thông thường sáng tối đều đun một lần.

Tại sao có điện mà không dùng, đại khái vì thói quen dùng củi lửa, ông nội anh cảm thấy nước đun bằng điện thì pha trà không có linh hồn.

Triệu Tú Tú đúng như Triệu Mục Trinh từng nói, là một cô học sinh tiểu học rất ngoan, không chỉ vậy còn thừa hưởng thiên phú giọng oang oang từ mẹ, cực kỳ thích khoe Ước Tây với đám bạn cùng tuổi.

Mẹ cô bé ra ngoài nói Ước Tây kén cá chọn canh, cô bé ra ngoài lại nói Ước Tây siêu siêu xinh đẹp, tung hô như thể trên trời dưới biển không ai đẹp bằng.

Hai mẹ con không ai chịu nhường ai, lối kể chuyện khoa trương được di truyền trong gen, mỗi người nói một kiểu.

Thật ra Ước Tây vẫn luôn biết mình đẹp, bảo cô ỷ vào nhan sắc mà ngang ngược cũng chẳng sai, một người vốn tự kiêu như cô, vậy mà bị khen đến mức chính bản thân cũng thấy chột dạ.

Từ khi Triệu Tú Tú về nhà, cô không dám đầu bù tóc rối đi xuống tầng nữa, kiểu gì cũng phải cố chải lại tóc, sợ làm hỏng hình tượng chị gái xinh đẹp mà fan nhí đã cất công quảng bá.

Hai ngày nay cô và Triệu Tú Tú chung sống hoà hợp, tâm trạng tốt còn dắt tay cô bé đi mua kem, tết tóc kiểu mốt cho cô bé, không hề nhận ra Triệu Mục Trinh đang dần tạo khoảng cách với cô.

Cho đến chiều hôm nay, nồi đun nước ở sân sau đang được nhóm lửa.

Củi được chẻ nhỏ thành từng khúc, ném vào miệng lò bốc cháy rừng rực, thỉnh thoảng phát ra tiếng “lách tách” của gỗ cháy, tàn lửa bắn lên cao.

Trong sân vang lên tiếng chặt củi.

Chát —— chát ——

Ước Tây nhìn trúng cái rìu trong tay Triệu Mục Trinh, kéo ghế đẩu thấp đến trước mặt anh, chìa bàn tay trắng nõn ra như thổ phỉ đòi đồ.

“Đưa tôi chơi với.”

Chàng trai cúi đầu, cơ bắp trên cánh tay cầm rìu săn chắc, từng đường gân nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay. Anh thuộc d*ng ch*n tay dài, dù khung xương rộng nhưng vẫn thanh thoát và cao ráo.

Hoá ra anh không hề thiếu khí chất gây áp lực mạnh mẽ, hormone nam tính ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ.

Ước Tây đoán anh sẽ nói mấy câu kiểu như rìu nguy hiểm, không phù hợp để cô chơi.

Cô cũng nghĩ sẵn câu để phản bác rồi.

Xoè hai tay trước mặt anh, chờ đợi câu từ chối ban đầu, rồi tiếp theo sẽ dùng chiêu năn nỉ ỉ ôi.

Ước Tây thích chống đối anh như thế.

Cái cảm giác đi khiêu khích mà vẫn được anh dung túng này dễ khiến người ta nghiện.

Nhưng cô đã đoán sai.

Triệu Mục Trinh không mắc câu, lời khiêu khích không thành, cũng chẳng có sự dung túng nào cả.

Anh trực tiếp đặt cây rìu có cán gỗ được mài bóng loáng vào lòng bàn tay cô, mặc kệ cô muốn chơi gì thì chơi, im lặng đứng dậy rời đi, cả chỗ ngồi lẫn rìu đều nhường hết cho cô.

Cảm giác như thể bầu không khí sắp sửa sôi trào đột nhiên bị ai đó dội một gáo nước lạnh, không đến mức lạnh thấu tim gan, chỉ là hụt một nhịp thở, không có cách nào tìm lại được.

Ước Tây ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, cũng chẳng còn hứng thú với việc chặt củi nữa.

Triệu Mục Trinh đi vào bếp, đứng bên cửa sổ chậm rãi uống nước, thấy cô vừa chặt hai nhát đã vứt rìu sang một bên, cả thèm chóng chán là điều anh dự đoán từ trước.

 Đợi Ước Tây đi khuất, anh bước ra ngoài, cẩn thận cất cây rìu vào giỏ tre.