“Nói muốn em làm thỏ phu nhân”| editor: ilovesther_
Ước Tây quay về giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Ban đầu muốn tìm bạn thân để tâm sự, nhưng khi ấy trong phòng tối om, Ước Tây thấy dưới giường không có động tĩnh gì cả. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng màn hình còn chưa mở đã rón rén đặt điện thoại về chỗ cũ.
Chẳng qua chỉ là mô liên kết tiếp xúc không khoảng cách, tiện thể trao đổi luôn hệ vi sinh vật trong khoang miệng thôi mà, người ta một lòng đọc sách Thánh hiền còn chưa hoảng, cô đây cuống lên làm gì chứ?
Trông cứ như thể rất thiếu kinh nghiệm vậy.
Cho dù đúng là rất thiếu, thì cũng không được để lộ ra.
Kết quả của việc giả vờ bình tĩnh là trằn trọc suốt đêm, ngày hôm sau ngủ đến tận trưa mới dậy, người chẳng còn chút tinh thần nào.
Chị Tinh nghe giọng cô ỉu xìu qua điện thoại còn tưởng cô bị ốm.
Ước Tây súc miệng, rửa bàn chải đánh răng dưới vòi nước: “Em không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Chị Tinh ngạc nhiên: “Thường Vu với Bắc Hi đâu có lệch múi giờ, đến tận bây giờ mà em vẫn chưa ngủ ngon? Đêm qua đi gặp ma à?”
Gặp ma?
Ước Tây thoáng ngẩn người, hai má đỏ lên, thầm nghĩ đúng là có gặp một yêu tinh nam đẹp trai.
Chị Tinh: “Yêu tinh gì cơ? Em đang nói gì thế?”
Ước Tây vội kéo dòng suy nghĩ trở về, khẽ ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, à mà công ty bên đó vẫn thuận lợi chứ chị?”
Khoảng thời gian này Ước Tây không ở Bắc Hi, ngoài việc điều chỉnh hợp đồng sau khi cô trưởng thành, chị Tinh còn tách ra mở studio nghệ sĩ riêng. Dấu hiệu đã có từ sớm, giằng co với công ty cũ hơn một năm, giờ chuyện này mới chính thức ngã ngũ.
“Hiện tại có hai việc khó giải quyết. Một là chuyện không gia hạn hợp đồng nữa, sớm muộn gì mẹ em cũng biết. Chuyện này mà làm ầm lên, bị gán cho cái mác bất hiếu thì chắc chắn em là người thiệt nhất.”
Ước Tây soi gương, vuốt vuốt kiểu tóc layer mới cắt, hoàn toàn không để Cố Ngọc Bình trong lòng, “Chuyện còn lại là gì ạ?”
“Chuyện thứ hai còn phức tạp hơn nhiều. là tài nguyên công ty đứng ra đàm phán, giờ em tách ra làm việc với chị, cấp cao bên công ty rất không hài lòng, đang có ý định tiến cử Tô Lăng Lăng đi thử vai.”
“Tô Lăng Lăng?” Bước chân xuống tầng của Ước Tây chợt khựng lại, Tô Lăng Lăng là đối thủ trực diện của cô, hai công ty cũng có mối quan hệ cạnh tranh gay gắt.
Chị Tinh: “Gọi là trao đổi tài nguyên, dù không ảnh hưởng trực tiếp đến em nhưng rõ ràng họ đang muốn gây khó dễ.”
Ước Tây nhún vai: “Cô ta dám làm bia đỡ đạn thì em sợ gì bị gây khó dễ, cứ dựa vào bản lĩnh mà giành thôi.”
“Bây giờ bản lĩnh của Tô Lăng Lăng cũng không nhỏ đâu.” chị Tinh không nhịn được thở dài, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng Ước Tây nên lại an ủi: “Nhưng mà cũng có một tin tốt, Hà Hồng Trác có vẻ đang trục trặc hôn nhân, trong giới hóng vụ này lắm. khả năng cao chưa chốt vai ngay đâu, vẫn còn thời gian cho mình xoay sở.”
Ước Tây nghe có tiếng con gái ở đằng trước, bèn ngó đầu ra nhìn.
Chú Triệu từ phòng bên cạnh đi ra, thấy Ước Tây, mỉm cười giải thích: “Là mấy em học sinh ở trường Mục Trinh, tới nhờ thằng bé viết gì đó.”
Bước lên phía trước, Ước Tây vừa nhìn là hiểu ngay tình hình.
Chắc chuyện tối qua anh viết tặng nhóm nữ sinh câu “Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày” đã bị lan truyền rồi, nên hôm nay mấy em khoá dưới mới tìm đến tận cửa hàng nhà họ Triệu để xin một bản y hệt.
Trong điện thoại chị Tinh đang tám chuyện showbiz, Ước Tây không tập trung nghe, bị gọi tên mới sực tỉnh.
“Tây Tây, có nghe thấy gì không?”
“Nghe gì ạ?”
“Anh trai em không phải thân với đám Hà Dập lắm à? Bình thường em cũng đừng có lạnh nhạt với người ta quá.”
“Em không quen Hà Dập.”
“Thế em quen ai?” Thấy việc nói vòng vo chẳng đi đến đâu, chị Tinh đành nói thẳng: “Tần Hàn thì sao? Người ta theo đuổi em nửa năm rồi đấy? Em cũng không quen à?”
Trải qua hai tháng sống tách biệt với thế giới, Ước Tây suýt chút nữa không nhớ ra Tần Hàn là ai, cô gãi vành tai một lúc, hình như nghe khá quen.
À, là cái người từng xin cô chúc mừng sinh nhật anh ta thì phải.
Đồng thời cũng là thiếu gia của công ty Tô Lăng Lăng. Theo đuổi Ước Tây suốt nửa năm là thật, nhưng cô không đồng ý, cũng chẳng cản trở việc anh ta tán tỉnh mấy cô gái khác.
Với kiểu người “thà thừa còn hơn bỏ sót” này…
Ước Tây chỉ có ba chữ: quá buồn nôn.
Về mặt đối nhân xử thế, chị Tinh hiểu rõ tính cách của Ước Tây, bình thường cũng chỉ nhắc nhẹ vài câu. Ước Tây bướng thì cứ bướng, miễn là không đi quá giới hạn, chị Tinh đều không can thiệp sâu.
“Thôi được rồi, mình cứ khéo léo một chút, không thích cũng đừng làm căng quá nhé?”
Ước Tây oan ức vô cùng.
“Em vẫn chưa đủ khéo léo sao? Hôm sinh nhật Bành Duy Châu, anh ta chặn em trong nhà kho, em còn chưa thèm ra tay đánh cho một trận đâu đấy. Anh ta sẽ không nghĩ đó là do bản thân quá cuốn hút đấy chứ? Chẳng qua em nhớ từng lời chị Tinh dặn, anh ta họ Tần, nên em mới nhịn.”
“Ôi trời, được rồi được rồi bé cưng của chị, chị cảm động muốn khóc đây này.”
Câu chuyện bỗng trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Ước Tây quay đầu, thấy Triệu Mục Trinh đang đứng ở cửa, đã ký xong xuôi, mấy cô gái vây quanh anh hỏi han đủ thứ. Gương mặt anh tuấn nhã nhặn, như làn gió mát lướt qua, trong khung cảnh đầy những ánh mắt lấp lánh và bong bóng màu hồng ấy, nhờ khí chất chính trực của anh mà vẫn giữ được sự nghiêm túc.
Ước Tây không nhịn được cong môi cười, tâm sự với chị Tinh trong điện thoại:
“Trước đây Tô Lăng Lăng từng giành mất hợp đồng quảng cáo của em, em còn chẳng có cảm xúc gì. Vậy mà giờ nhìn thủ khoa đại học ký tên cho mấy em khoá dưới, tự nhiên em lại thấy ghen tị. Khó hiểu thật… sao cậu ấy lại được hâm mộ thế nhỉ, cũng chỉ là đẹp trai và thông minh thôi mà.”
Chị Tinh đã nghe Ước Tây nhắc đến Triệu Mục Trinh nhiều lần, biết cô đang nói về ai.
“Cái gì mà chỉ đẹp trai với thông minh thôi? Em tưởng dễ lắm à, em đếm thử xem trong giới này có bao nhiêu hotboy xây dựng hình tượng học sinh giỏi bị bóc phốt rồi? Trí tuệ ấy mà, không phải là thứ có thể giả vờ được đâu.”
“Cũng đúng.”
Xét kỹ ra, Triệu Mục Trinh đúng là đáng nể.
Đợi đám đông ngoài cửa tản đi hết, Triệu Ước Tây cũng kết thúc cuộc gọi, thấy Triệu Mục Trinh bước tới, cô cố tình giả bộ ghen tị, chống cằm thở dài.
“Em lâu lắm rồi không ký tên cho ai, giờ cầm bút cũng thấy run tay nữa.”
Bước chân vừa lướt qua cô chợt dừng lại, anh quay lại, đứng trước mặt Ước Tây.
Triệu Mục Trinh mở nắp bút ra, cằm vào đầu kia rồi đưa bút cho Ước Tây, ánh mắt ra hiệu về phía vạt áo mình.
Ước Tây có chút không dám tin, nhận lấy, giơ đầu bút lên: “Em ký thật đấy nhé?”
“Ừm.”
Chiếc áo thun trắng hôm nay anh mặc rất thích hợp để ký tên.
Ước Tây ký xong, lại ngứa tay cúi xuống vẽ thêm một hình chibi đơn giản.
“Phải biết trân trọng đó nha, chữ ký này là hàng độc quyền!”
Nói xong cô tung bút lên một cách cực ngầu, cây bút xoay hai vòng trên không trung rồi được Triệu Mục Trinh bắt gọn.
Ánh nắng lúc ấy thật đẹp.
·
Những ngày sau đó cứ thế chậm rãi trôi qua.
Thời gian đã bước vào cuối tháng tám.
Nắng gắt cuối hè thiêu đốt bầu trời trước khi hoàng hôn buông xuống, ráng chiều màu cam rực, dày đặc như muốn nhuộm đỏ cả thị trấn, tiếng ve kêu inh ỏi, không có lấy một ngọn gió.
Không khí trong phòng cũng oi bức tương tự.
Mồ hôi men theo đường nét xương hàm chảy dọc xuống, rơi trên làn da trắng mịn như sứ của cô gái.
Giọng cô khản đặc như thiếu nước, gọi tên anh một cách ngắt quãng, trong những cú va chạm không theo bất kỳ quy luật nào, âm thanh bị nghiền nát, vỡ vụn mà vẫn dính lấy nhau.
Trước khi ánh sáng trắng đột ngột loé lên, anh hoàn toàn đắm chìm trong việc ôm cô, hôn cô, như thể muốn níu giữ một ảo ảnh sắp tan biến, dốc hết sức lực, sau đó rơi vào khoảng không vô định.
Đôi mắt khi mở ra đã không còn vẻ sáng trong.
Triệu Mục Trinh bừng tỉnh giữa ảo ảnh về một cái ôm ướt át, sau gáy ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề gần như cùng nhịp với giấc mơ kia.
Sao lại mơ kiểu đó chứ?
Chẳng lẽ là do mấy ngày nay tiếp xúc quá thân mật với Ước Tây nên mới nảy sinh mộng tưởng? Anh phiền muộn nhắm mắt lại, đặt cánh tay lên mắt, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái.
Dưới tầng có tiếng thợ đang hỏi nhau lục tìm dụng cụ, tiếng leng keng vừa vang lên đã bị chú Triệu chặn lại.
Giọng chú hạ thấp nhưng vẫn có thể nghe thấy: “Chuyển ra phía trước rồi hẵng làm, đừng ồn ào ở sân sau.”
Sợ đánh thức Ước Tây.
Nhưng chắc vẫn đánh thức cô rồi.
Cô gái trên giường cuộn tròn như con mèo nhỏ, khẽ r*n r* rồi trở mình, khuôn mặt lộ ra ngoài, chiếc mũi xinh xắn nhăn lại như đang chịu đựng sự khó chịu.
“Ưm…”
Còn mềm mại hơn cả tiếng mèo kêu.
Triệu Mục Trinh nghe thấy tiếng, bỏ cánh tay ra, ngồi dậy nhìn cô.
Cô như cảm nhận được, mơ màng mở mắt, đối diện với ánh mắt của Triệu Mục Trinh, ngơ ngác nhìn anh, hàng mi ươn ướt phủ một lớp sương.
“Triệu Mục Trinh…”
Anh khẽ đáp lại.
“Em mơ thấy ác mộng.” Cánh tay cô vươn khỏi mép giường, vẫy vẫy ra hiệu muốn anh nắm lấy.
Dư âm trong mơ vẫn chưa hoàn toàn tan biến, hiện tại chỉ cần nhìn cô một cái, ánh mắt anh đã chẳng thể giữ được sự trong sáng.
Thấy anh không để ý đến mình, Ước Tây nói lớn hơn một chút, giọng điệu làm nũng chết người.
“Em nói là em gặp ác mộng đấy, anh có nghe thấy không hả?”
Tấm đệm của Triệu Mục Trinh trải sát mép giường, nếu không đã chẳng có chuyện lần nào Ước Tây đạp chăn cũng trúng thẳng vào người anh, anh chỉ cần với tay ra là đã có thể chạm vào cô.
Triệu Mục Trinh nắm lấy tay cô, mềm mại và ẩm dính, những ngón tay như những con cá nhỏ, luồn từng ngón vào kẽ tay anh, khẽ đong đưa.
Ánh mắt anh rơi vào lọn tóc ướt dính trên cổ cô.
“Em nóng à? Chỉnh điều hoà thấp xuống nhé?”
Ước Tây nằm nghiêng, chỉ khi nắm được tay anh mới cảm thấy mình thật sự thoát khỏi giấc mơ đó, có chỗ dựa, cảm thấy yên tâm, khẽ gật đầu rồi kể cho anh giấc mơ vừa rồi của mình.
“… Một con thỏ to đùng luôn, lông xù xì, nóng chết đi được! Nó khoẻ lắm, to như vậy mà đè người em cắn loạn cả lên, em suýt thì không thở nổi. Nó còn có một đám thỏ đàn em đi theo nữa, điên thật, nhất quyết không cho em đi, chất một núi cà rốt khổng lồ, nói muốn em làm thỏ phu nhân, cái giấc mơ quái quỷ gì đâu.”
Cô nhớ lại, tự mình bật cười trước.
Nhưng nỗi sợ trong mơ là thật, bị một sức mạnh tuyệt đối áp chế, không thể cử động.
Ước Tây nhắm mắt, thở phào, càng nghĩ càng buồn cười.
“Đáng sợ thật đấy, người và thỏ yêu nhau, khẩu vị nặng ghê.”
Cô rút tay về, chui vào chăn lục lọi, túm được một cái tai thỏ, không chút thương tiếc ném thẳng xuống đất.
Không ngờ lại ném trúng vào lòng Triệu Mục Trinh.
“Chắc chắn là con thỏ hư này! Tối nay em không ôm nó ngủ nữa!”
Triệu Mục Trinh vừa chỉnh xong nhiệt độ điều hoà, đặt điều khiển sang một bên, nhặt con thỏ tội nghiệp đang nằm chổng vó dưới đất lên, ánh mắt có chút áy náy.
Ước Tây đổi sang tư thế nằm sấp trên giường, nửa khuôn mặt áp lên gối: “Triệu Mục Trinh, cổ em mỏi quá, có phải bị trẹo cổ rồi không?”
Cô nghiêng đầu, để lộ một mảng da trắng nõn nơi dây áo trễ xuống.
Chỉ cần hơi cúi xuống là có thể ngửi được mùi thơm ngọt ấm đặc trưng trong chăn cô gái, tựa như một khu vườn sau cơn mưa, dịu mát và thoang thoảng hương nồng.
Con thỏ bông được đặt lại bên cạnh chiếc gối của Ước Tây, Triệu Mục Trinh âm thầm thở hắt ra, đưa tay ấn nhẹ vào chỗ giao nhau giữa cổ và vai cô.
“Chỗ này à?”
Cô nũng nịu đến mức khiến người ta phải nghi ngờ thật giả, vùi mặt vào gối, giọng nói ủ rũ và mềm mại.
“Đau…”
Bàn tay anh vừa rộng vừa ấm, lực vừa phải, từng chút một xoa bóp xương khớp cô, đúng là ngủ bị cứng cổ thật.
Triệu Mục Trinh: “Sao lại bị trẹo cổ?”
Ước Tây: “Chắc là do con thỏ to kia cắn đấy.”
Triệu Mục Trinh: …
Vị trí ấy dường như được nhiệt độ lòng bàn tay anh làm mềm ra, cảm giác đau nhức giảm đi, dần dần còn thấy dễ chịu. Ước Tây lộ ra vẻ mặt tận hưởng dịch vụ mát xa miễn phí, nheo nheo mắt, ai ngờ đối diện lại là đôi mắt đen láy của con thỏ bông!
Một cú đấm không chút nương tay.
Con thỏ kia lại ngã chổng vó dưới đất.
Triệu Mục Trinh: …
Một lúc sau, Ước Tây nhận ra không khí im ắng quá mức, quay đầu nhìn thì thấy anh đang cầm con thỏ trên tay, vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói gì đó, trông cực kỳ gượng gạo.
“Sao thế, biểu cảm đó của anh là sao?”
Anh hồi lâu mới trả lời: “Không sao, em muốn ngủ nữa không? Vẫn còn sớm.”
Với thói quen sinh hoạt thường ngày của Triệu Mục Trinh, bây giờ đã không còn sớm nữa. Nhưng lấy tiêu chuẩn ngủ đến trưa của Ước Tây mà nói, thì đúng là vẫn còn sớm thật.
Ước Tây dụi mắt: “Thôi dậy đi, mấy hôm chưa ăn sáng rồi.”
Triệu Mục Trinh cười khẽ, đưa tay kéo cô dậy, “Em cũng tự biết à.”
“Muốn ăn hoành thánh nhỏ.”
“Dậy đi ăn.”
Ước Tây ngồi dậy, rồi lại mềm oặt dựa cằm lên vai anh, mắt nhắm nghiền, lười biếng nói:
“Đợi chút, cho em nghỉ một phút đã.”
.
Tác giả: Sắp đổi bối cảnh rồi nha, nếu không có gì thay đổi thì sẽ là chương sau nữa.
Editor: Ừm, chuẩn bị tinh thần nhé mấy bà, tạm dừng chuỗi ngọt để bước vào chuỗi chua chua nhẹ :))