“Anh biết em kém cỏi, nhưng anh vẫn yêu em sâu sắc”| editor: ilovesther_
Ước Tây không phải tự nhiên mà tỉnh.
Túi truyền dịch rỗng treo trên đầu giường, băng dính cố định miếng bông ở mu bàn tay vẫn chưa gỡ ra, rõ ràng là vừa có người rút kim truyền giúp cô.
Nhưng cô ngủ quá sâu, không hề có cảm giác gì, trái lại chính câu nói “Con gái tôi bị ốm, vậy tôi càng phải vào thăm nó!” của Cố Ngọc Bình mới làm Ước Tây tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, toàn thân cô rã rời, sắc mặt tái nhợt yếu ớt. Cô lặng lẽ vén chăn xuống giường, đi ra phòng khách.
“Đây này.”
Ước Tây uể oải đứng đó, thẳng thừng thốt ra hai chữ.
Cố Ngọc Bình nhìn thấy người thật thì cũng không dây dưa với Tiểu Cốc nữa, đỡ chiếc túi xách da đắt tiền trên tay, liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Cốc: “Đơ ra đấy làm gì, Tây Tây vừa tỉnh, rót cho con bé cốc nước đi.”
Coi trợ lý của Ước Tây như người giúp việc nhà mình, chuyện này cũng chẳng phải lần đầu.
Thái độ còn hơn cả mấy bà phu nhân giới thượng lưu, Ước Tây nhìn mà thấy buồn cười, cô xem đồng hồ rồi gọi Tiểu Cốc lại: “Anh Tiểu Cốc, anh chắc chưa ăn cơm đúng không? Đi ăn đi, tiện thể mua cho em một phần trứng hấp.”
Tiểu Cốc hỏi cô còn muốn ăn gì nữa không, Ước Tây không có khẩu vị, lắc đầu từ chối.
Tiểu Cốc đáp lời rồi rời đi.
Sau tiếng đóng cửa, trong căn hộ kiểu khách sạn mà Ước Tây thường ở giờ chỉ còn lại hai mẹ con, Cố Ngọc Bình ngồi trên ghế sofa, bày ra dáng vẻ bề trên.
“Tây Tây, mẹ gửi cho con bao nhiêu tin nhắn sao con không trả lời? Con có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không hả, con lại đây, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với con. Sao con không để người khác yên tâm chút nào thế hả.”
Cổ họng khô rát đến nỗi không buồn mở miệng, Ước Tây đi tìm nước uống. Cô lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, cảm giác lạnh buốt xộc vào cơ thể đang ngây ngấy sốt như gây ra phản ứng hoá học, thái dương khó chịu giật giật mấy cái.
Ước Tây đặt chai nước xuống, lạnh nhạt nhìn Cố Ngọc Bình.
“Muốn nói chuyện đúng không? Vậy đợi chút, con đi tắm đã.”
Tiểu Cốc là đàn ông, tuy tháo vát cẩn thận nhưng việc thay quần áo thì không tiện, trên người cô vẫn là bộ đồ cotton mặc từ lúc ở trấn Thường Vu.
Cố Ngọc Bình đuổi theo tới tận cửa phòng tắm, giọng bỗng nâng cao vút, âm thanh khuếch đại trong không gian kín mít, nghe vô cùng chói tai.
“Tắm? Con có biết anh con giờ đang ở đâu không? Con vẫn còn tâm trạng để tắm rửa à?”
Ước Tây không kiêng dè mà cởi luôn áo ngoài, chiếc bra đen nâng đỡ khuôn ngực đầy đặn, chẳng ăn nhập gì với thân hình mảnh mai của cô, eo thon nhỏ, xương bả vai như muốn thoát ly khỏi da thịt, toát lên vẻ mong manh thoát tục.
Ngay cả Cố Ngọc Bình, người sinh ra cô, nhìn cũng không khỏi đắc ý.
“Anh ta có chết, con cũng vẫn phải tắm.”
Cố Ngọc Bình tát thẳng vào cánh tay cô.
“Con nói năng kiểu gì đấy? Nó là anh trai con! Mẹ biết ngay, mấy năm nay con đi theo Hồ Tinh kia học cái thói máu lạnh vô tình, hợp đồng nói sửa là sửa, đã bàn với mẹ chưa? Con thà tin người ngoài chứ không tin mẹ ruột? Giờ con định thế nào? Muốn cắt đứt quan hệ với gia đình à?”
Ước Tây đáp lại bằng một tiếng cười nhạt, quay về phòng lấy điện thoại, lần đầu tiên ấn mở đoạn video Bặc Tâm Từ gửi đến.
Xem cùng Cố Ngọc Bình.
Xem Ước Thư Lâm sau khi uống rượu biến thành bộ dạng điên rồ thế nào, gào thét với người ta, hô vang tên Triệu Ước Tây.
Đoạn video ồn ào đột ngột dừng lại khi hai bên bắt đầu xô xát, Ước Tây đứng trước gương buộc cao mái tóc, nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của Cố Ngọc Bình, cảm xúc trên mặt bà dần dần thay đổi.
“Thư Lâm nó say quá thôi.”
Ước Tây nhướng mí mắt, “Ờ.”
Cố Ngọc Bình hé miệng muốn nói thêm, Ước Tây làm động tác mời ra ngoài, trên mặt không một biểu cảm dư thừa: “Con nói rồi, con muốn đi tắm. Nếu mẹ muốn nói chuyện thì đợi, được chứ?”
Ước Tây không cố ý kéo dài thời gian, quy trình tắm gội như bình thường, mất khoảng nửa tiếng, rửa trôi mồ hôi và cảm giác dính nhớp, cô thay đồ ngủ, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Tiểu Cốc ăn trưa xong cũng đã quay lại, ngồi trong phòng khách chơi game, tránh Cố Ngọc Bình như tránh tà.
Thấy Ước Tây bước ra, Tiểu Cốc vội vàng mở hộp trứng hấp đặt trước mặt cô, rót một cốc nước ấm. Trên bàn có hai vỉ thuốc, Tiểu Cốc dặn Ước Tây liều lượng và thời gian uống, nói rồi lấy cuốn sổ tay ra, đưa danh sách mua đồ vừa liệt kê cho Ước Tây xem.
Cửa đóng, Tiểu Cốc lại đi rồi.
Đi mua nguyên liệu nấu ăn cho cô, hai tháng nay không ở nhà, tủ lạnh cần bổ sung đồ.
Cố Ngọc Bình thu lại ánh mắt khinh thường.
“Cái tên ẻo lả này, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con đổi người khác đi, đổi một đứa trợ lý có gì khó đâu?”
Ước Tây đặt thìa xuống, khẽ nhếch mí mắt, cười khẩy nói: “Bà Cố à, bà quản cũng rộng thật, nếu rảnh rỗi thế thì lo mà quản con trai bà đi.”
Câu nói này có thể xem là hỗn, Cố Ngọc Bình lập tức nổi giận: “Mẹ vất vả nuôi con lớn chừng này…”
Ước Tây nhẹ nhàng cắt ngang, khẽ đưa ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng.
“Rốt cuộc là ai vất vả, là ai nuôi ai, đừng tự cho mình là đúng rồi nói bừa như thế. Mẹ với bố bao nhiêu năm nay mỗi người chơi một kiểu, vẫn không ly hôn, chẳng phải vì thấy quyền nuôi con khó phân xử quá sao? Giờ thì tốt rồi, con đã trưởng thành, hai người cũng không cần phải che giấu, bò từ trên giường tình nhân đến trước mặt con diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc. Ai nấy đều vui vẻ, không phải rất tốt à?”
Ánh mắt Ước Tây trong veo, như thể vừa diễn tả một thế giới rất đẹp đẽ.
Cố Ngọc Bình biết chuyện này sớm muộn cũng bại lộ, nhưng lớp giấy mỏng đến mấy vẫn là một lớp che đậy, khi bị xé toạc ra quả thật rất khó coi.
“Tây Tây, mẹ với bố là vì sợ ảnh hưởng đến con…”
Ước Tây cười thuận theo ý bà: “Được rồi, hiểu rồi. Thôi thì hôm nay mẹ đã sang, con cũng nói thẳng luôn, đừng bao giờ đến studio của chị Tinh làm loạn nữa. Dù là dựa vào đàn ông hay dựa vào con gái, nửa đời này mẹ cũng đã được sống tử tế, đừng để bây giờ lại mất mặt. Lời này là con khuyên mẹ, nghe hay không thì tuỳ.”
Ước Tây có thể xinh đẹp như này, không thể không kể đến công lao gen di truyền của Cố Ngọc Bình, nhưng cô không hoàn toàn giống bà. Thần thái mạnh mẽ và ánh mắt sắc sảo đều giống bố cô, còn Cố Ngọc Bình là mẫu phụ nữ nhỏ nhắn thích hợp để lấy làm vợ.
Tiếc là lòng dạ cũng quá nhỏ.
“Mẹ làm loạn? Đó là do cô ta muốn cướp con gái mẹ! Tây Tây à, từ khi con theo Hồ Tinh, quan hệ với gia đình ngày càng lạnh nhạt, công ty lớn thì không chịu ở, giờ cô ta còn muốn lôi kéo con lập nghiệp riêng, mẹ đương nhiên phải lo cho con chứ.”
Bà đóng vai mẹ hiền oán trách con hư rất đạt, vừa khóc vừa kể, nhưng Ước Tây chẳng mảy may cảm động.
“Nói cho cùng là vì tiền chứ gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, khiến Cố Ngọc Bình sững người.
Ước Tây chống tay lên trán, đã hạ sốt, nhưng vẫn còn hơi mệt, ánh mắt cô lạnh lùng, đôi mắt hạ tam bạch trông rất buồn chán.
“Con nói rõ với mẹ nhé, ly hôn hay không tuỳ hai người, con không quan tâm nữa rồi. Mỗi năm con sẽ chuyển khoản cho mẹ một lần, nhà cửa, xe cộ hiện tại hai người muốn chia sao thì chia, đừng lôi con vào, cũng đừng cố doạ nạt con. Con đang thông báo chứ không phải thương lượng, phải để con có thịt ăn thì hai người mới mong có canh uống.”
Cố Ngọc Bình thật sự bật khóc, nức nở đau lòng hỏi: “Tây Tây, từ bao giờ con lại lạnh lùng như vậy? Con tính toán với ai thế, mẹ và anh con là những người thân thiết nhất của con mà. Hồ Tinh mấy năm nay rốt cuộc đã nói gì với con, hồi nhỏ con ngoan lắm, rất nghe lời mẹ.”
Ước Tây không thể nặn ra thêm biểu cảm nào, chỉ thờ ơ nhìn bà khóc, thậm chí trên bàn có hộp khăn giấy, cô cũng chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu.
Đó là một kiểu thờ ơ tận xương tuỷ.
“Từ nhỏ đã phải diễn xuất, con thật sự mệt lắm rồi, xin mẹ đừng khóc lóc trước mặt con, cũng đừng nói yêu con nữa. Mẹ đã từng nghĩ cho con điều gì chưa? Ngay cả chỗ con đang ở cũng là Bặc Tâm Từ sắp xếp giúp con đấy, còn mẹ, đến được mấy lần rồi? Mẹ từng đun nước nóng cho con một lần nào chưa?”
Cố Ngọc Bình bị nói cho chết sững.
Bà trợn to mắt nhìn Ước Tây, sự yếu đuối và chột dạ trong lòng bà đều phơi bày hết ra, bao nhiêu lỗi lầm, bà khóc xong là quên, Ước Tây cũng không để tâm nữa.
Ước Tây uống thuốc, khoác thêm một chiếc hoodie đen bên ngoài váy ngủ, im lặng tiễn Cố Ngọc Bình xuống tầng. Khi chờ thang máy, khuôn mặt tinh xảo không chút sức sống của Ước Tây phản chiếu trên bề mặt kim loại, mơ hồ thấy được hình bóng ngây thơ đáng yêu của cô khi còn bé.
Cố Ngọc Bình nhìn thấy, trong lòng chợt run lên.
“Tây Tây, hồi nhỏ con rất thích làm nũng với mẹ mà.”
“Tinh —”
Thang máy đến tầng.
Ước Tây bước vào trước, như thể không nghe thấy giọng nói lấy lòng đó, tay áo hoodie đen lộ ra những đầu ngón tay lành lạnh, lơ lửng trên bảng nút bấm, hỏi bà đến bằng cách nào.
Cố Ngọc Bình nói có tài xế đưa đến.
Ước Tây không nói gì, ấn nút tầng một.
Hai mẹ con đứng trước cửa.
Ước Tây cảm nhận được Cố Ngọc Bình vẫn muốn nói gì đó, hoặc có lẽ chẳng cần nói gì cả, hai mẹ con nắm tay nhau một cái cũng xem như thân thiết.
Nhưng Ước Tây đút tay vào túi.
Bà không làm gì được, ấp úng hồi lâu rồi để lại một câu: “Tây Tây, vậy con nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, mấy hôm nữa mẹ sẽ lại đến thăm con.”
Gió ở tiền sảnh thổi mạnh.
Mái tóc dài dưới mũ áo hoodie bị gió tạt vào mặt, cô nhìn theo chiếc xe của Cố Ngọc Bình cho đến khi khuất dạng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Có những người như vậy đấy, đối xử tệ với bạn nhưng cũng không đến mức tuyệt tình, mà khi bạn muốn cắt đứt quan hệ thì họ lại không buông tha.
Quay về nhà ngủ bù một giấc, ngủ không sâu, liên tục có ảo giác tiếng gì đó kêu lạch cạch.
Cô kiểm tra tất cả vòi nước và đồ dùng điện trong nhà, không tìm được nơi phát ra tiếng động.
Nhưng chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt, âm thanh ấy lại vang lên bên tai, từng tiếng như có quy luật, như xuyên qua nhiều cánh cửa gỗ.
Ước Tây không thể ngủ sâu, khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ kính là ráng chiều đầu thu trải rộng khắp thành phố Bắc Hi, đâu đâu cũng là nhà cao tầng với những tấm kính lớn, phản chiếu ánh sáng loá mắt.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu Ước Tây mới nghe máy, cô bạn thân nói muốn tụ tập một bữa mừng cô trở về, Ước Tây dùng giọng khàn khàn sau cơn sốt cao nói:
“Cậu nghe thử xem.”
“Cậu ốm hả?”
“Hết sốt rồi.”
Trước đó bọn họ định tụ tập ở chỗ náo nhiệt nào thì Ước Tây không rõ, dù sao chiếc xe đến đón cô cuối cùng đã lái thẳng tới một nhà hàng gia truyền nằm yên tĩnh giữa lòng thành phố ồn ào.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, các hoạt động giải trí về đêm ở Bắc Hi – thành phố không ngủ đã bắt đầu nhộn nhịp.
Nắp nồi đất vừa mở ra, hơi nóng từ cháo dưỡng sinh bốc nghi ngút.
Bặc Tâm Từ ngồi ở vị trí lên món, nắm quyền điều phối cả bàn, trước tiên múc cho Ước Tây nửa bát cháo.
“Cẩn thận nóng nhé bé cưng.”
Tiếp đó múc thêm nửa bát, vành bát còn chẳng buồn lau sạch, đặt phịch xuống trước mặt Bành Duy Châu.
“Ăn đi.”
Bặc Tâm Từ nhìn Tần Hàn ngồi bên cạnh Ước Tây, đưa thìa qua, giễu cợt cái người vừa nghe tin Ước Tây có mặt liền chạy tới xin bữa:
“Thiếu gia Tần, hôm nay chăm sóc Tây Tây chỉ có cháo loãng với rau dưa thôi, vẫn ăn được chứ?”
Ước Tây liếc mắt một cái, bắt gặp cổ tay nam giới đeo một chiếc đồng hồ cơ Tourbillon.
Người kia nhìn cô nói: “Vẫn ổn, chăm sóc Tây Tây là quan trọng nhất.”
Cháo dưỡng sinh thực sự rất nhạt nhẽo, hai tên con trai bắt đầu không chịu nổi, lật tung thực đơn mới tìm được món nghêu xào cay, Bành Duy Châu thì tìm được một quán tôm hùm đất gần đó, gọi người giao đồ đến.
Trong quán cháo Giang Nam ấm áp mùi trầm hương, chỉ có bàn họ bày la liệt một đống xiên sắt và càng tôm.
Quầy thu ngân tạm thời bị lỗi, họ đứng dựa vào quầy chờ đợi, giữa những tiếng xin lỗi liên tục của nhân viên phục vụ, Bặc Tâm Từ lại đang cãi nhau với Bành Duy Châu, hỏi anh ta có hiểu thế nào là nhã nhặn không, có biết cái gì gọi là tạo bầu không khí không?
Bành Duy Châu gật đầu như giã tỏi, nói hiểu hiểu hiểu, để tối nay anh về tạo cho em một ít. Bặc Tâm Từ vừa nghe cái giọng đó là biết anh ta sắp nói mấy câu bậy bạ, bèn vung túi đánh một cái vào đầu.
Cãi nhau nhưng thực chất là khoe tình cảm.
Ước Tây dựa vào quầy, khuỷu tay chống ra sau, lướt xem đánh giá mua hàng rồi vào website chọn quà khai giảng cho Bặc Tâm Từ.
Phía trước có bóng người đi đến, Ước Tây không để ý, cho đến khi chủ nhân của cái bóng đến gần, mùi nước hoa nam trộn lẫn mùi thuốc lá xộc vào mũi cô.
“Tây Tây, chuyện của anh trai em, tôi xin lỗi nhé. Dù sao cũng xảy ra sau buổi tiệc tôi tổ chức, hôm đó bận quá, không kịp khuyên anh trai em đừng lái xe.”
Ngón tay cô ấn một cái, màn hình tối đen, Ước Tây hỏi thẳng: “Thế anh có thể giúp không?”
Trước khi ra khỏi nhà cô có trang điểm nhẹ, để kiểu tóc mái khá lạ, hai bên má cố ý chừa lại hai lọn tóc. Nhưng khi gió điều hoà thổi tới, cô khẽ chớp mắt vì khó chịu, vài sợi tóc bay lên, ánh mắt hời hợt mang theo chút mệt mỏi chưa tan, khiến mọi sự lạ lẫm đều trở nên ăn ý kỳ lạ, hoà vào vẻ đẹp rất riêng của cô.
Cảm giác kinh diễm ấy, ẩn giấu trong vô số khoảnh khắc thoáng qua.
Người khác muốn bắt chước cũng không thể nào học được.
“Tất nhiên rồi!” Tần Hàn gần như không kiềm được phấn khích: “Tôi chủ yếu là muốn giúp em, không muốn thấy em phiền muộn, hiểu không?”
Ước Tây mỉm cười, xác nhận lại: “Thật à?”
Tần Hàn gật đầu.
“Vậy thì tốt, đống bưu kiện trước cửa nhà tôi, không cần biết bên trong có gì, tôi chưa bóc, anh tìm người mang đi sớm nhé, vướng víu lắm.”
Tần Hàn ngừng lại mấy giây mới nhớ ra mình từng cho người gửi quà đến nhà Ước Tây, lập tức nói: “Đó chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi. Tôi nghe Bành Duy Châu nói em phải tới cái vùng khỉ ho cò gáy nào đấy hai tháng, chắc mệt lắm, mấy cái túi xách coi như niềm vui nho nhỏ mà em cũng từ chối sao?”
“Ờ.”
Ước Tây hờ hững bật ra một tiếng.
Trả lời xong tin nhắn WeChat của người chuyên mua hộ, cô tắt màn hình, nhìn thẳng anh ta:
“Anh vừa muốn giúp Ước Thư Lâm, lại vừa tặng túi cho tôi, công ty giải trí nhà anh đóng cửa chuyển sang mở quỹ từ thiện rồi à? Tôi biết lấy gì báo đáp anh, hay là lấy thân báo đáp nhé?
Cô cong mắt mỉm cười, xinh đẹp đến chói mắt.
“Tây Tây, tôi không có ý đó.”
Ước Tây ngừng cười, không muốn dây dưa với anh ta nữa.
“Vậy anh có ý gì? Lần sinh nhật Bành Duy Châu tôi đã nói rõ rồi mà, không nghe được lời từ chối à?”
Bên kia đã thanh toán xong.
Bặc Tâm Từ gọi Ước Tây qua đó, cuộc nói chuyện dừng lại.
Ước Tây lên xe, điện thoại sáng lên.
WeChat có tin nhắn mới.
Chin: [ Em từ chối là việc của em, còn tôi tiếp tục theo đuổi, không được sao? ]
Câu này nghe qua, quả thật vừa ngầu vừa si tình.
Bành Duy Châu lái xe, Bặc Tâm Từ cuộn tròn ở ghế sau, dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Cậu cười gì đó?”
Cái giới con nhà giàu đời thứ hai này đôi khi điên khùng đến vô lý, mấy cô hotgirl mạng hoặc sao hạng ba đều muốn chen vào cho bằng được, người đến kẻ đi, Ước Tây vẫn luôn đứng bên rìa, nhưng lại là nhân vật trung tâm trong mọi câu chuyện.
Tần Hàn theo đuổi cô là chuyện ai cũng biết.
Trên đường, đèn xe cộ nối nhau tạo thành một biển đỏ, những toà nhà cao tầng san sát vẫn rực sáng ánh đèn.
Nhiệt độ cơ thể đã ổn định, nhưng Ước Tây lại cảm thấy mình đang sốt, hơn nữa cô còn rất tận hưởng trạng thái lâng lâng đó.
Nhẹ bẫng, như đang bước trong làn gió đêm cuối ngõ sau cơn mưa.
Ước Tây hạ cửa kính xe, một cơn gió ùa vào làm tóc rối tung, “Thích thật rẻ mạt, vậy còn tình yêu, tình yêu rốt cuộc là gì?”
Bặc Tâm Từ ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô, vén những sợi tóc rối trong ánh đèn neon, để lộ ra gương mặt thiếu nữ. Hai người má kề má, cùng nhau suy ngẫm về câu hỏi ngàn đời không có đáp án này.
Ước Tây: “Mỗi lần nghe ai đó tỏ tình kiểu ‘em tốt như thế, nên anh thích em’, trong người tớ lại trồi lên những cảm xúc xấu xí, như nấm mốc ngày nồm ấy, thấy tuyệt vọng kinh khủng.”
“Vì nó làm cậu nghĩ rằng, một bản thể không hoàn hảo sẽ mãi mãi chẳng được ai yêu à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu muốn như nào? Người ta thấy cậu toả sáng nên mới thích cậu, yêu điều tốt đẹp của cậu, chuyện này hợp lý mà?
Ước Tây và Bặc Tâm Từ lúc điên thì rất điên, nhưng lúc cảm xúc dâng trào có thể nói những chuyện trên trời dưới biển rồi khóc cả đêm.
Bành Duy Châu đã quen với cách hai cô gái ở bên nhau, không chen vào, cũng không bình luận, chỉ âm thầm mở nhạc không lời, chỉnh âm lượng vừa phải.
Trong khoang xe gió thổi vù vù vang lên giai điệu piano, như một giấc mơ giữa ban ngày.
Gió vỡ vụn, giai điệu cũng thế.
Ước Tây khẽ tựa vào cửa sổ, giọng thì thầm, “Muốn một tình yêu kiểu ‘anh biết em kém cỏi, nhưng anh vẫn yêu em sâu sắc’, để tớ có thể yên tâm làm một người chưa đủ tốt, để tớ dù có rơi xuống cũng không cảm thấy sợ hãi.”
Nói xong, ngưng lại vài giây.
Cô âm thầm bổ sung: “Muốn lắm.”
Cô bạn thân thay cô hét lên thật to: “Triệu Ước Tây muốn lắm!”