Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 34: Thất lễ



“Sao em lại đến tìm anh?”| editor: ilovesther_

Chương trình học năm nhất của Học viện Điện ảnh không quá nặng, Ước Tây báo danh xong, về đến ký túc xá mới biết mình còn một môn tự chọn học online.

Các môn tự chọn đều có giới hạn số lượng sinh viên, khi Ước Tây đăng nhập được vào trang web trường thì đã chỉ còn lại vài lựa chọn.

Cô lướt xem từng cái một.

Phân tích Tam Quốc, Sự phát triển và biến đổi của trang phục thời Đường, Mật mã sinh vật thời tiền sử, Vũ trụ dưới góc nhìn cơ học lượng tử,…

Ước Tây nhấp chuột chọn ô thứ tư.

Cô mới đến trường hơn một tuần, chưa kịp tìm hiểu nhiều, may là vận đỏ không tệ, vừa khai giảng đã có một bạn cùng phòng xin bảo lưu, hai người còn lại đều là hotgirl mạng, một người chuyên về make-up một người chuyên về thời trang.

Họ rất nhiệt tình, mỗi lần Ước Tây đi ăn ở căng tin, họ sẽ khuyên cô nên ăn món nào, không nên ăn món nào.

Bạn cùng phòng vừa nhìn thấy môn học Ước Tây chọn, vội vàng kêu lên:

“Đừng! Môn tự chọn cũng phải nộp bài tập cuối kỳ, ngoài thi trắc nghiệm online còn phải nộp luận văn nữa đó! Môn này liên quan đến vật lý đúng không, đến lúc đó không dễ đối phó đâu. Tớ hỏi chị khoá trên rồi, trường mình kiểm tra mấy môn này gắt lắm.”

Cô bạn còn lại đang quay video dạy trang điểm cũng nói như vậy.

Ước Tây là người rất coi trọng ấn tượng đầu tiên, cô bấm huỷ, lướt xem tiếp các môn khác, nhưng nhìn sao cũng không vừa ý, cuối cùng vẫn quay lại chọn ô thứ tư.

“Không sao, tớ cứ chọn cái này vậy.”

Cô thoát khỏi web trường, quay lại giao diện Weibo.

Vai diễn khách mời mà cô từng tham gia năm ngoái bất ngờ hot trên các nền tảng video ngắn, là vai một nàng công chúa vong quốc xinh đẹp, mạnh mẽ nhưng bi thảm, còn có tuyến tình cảm ngược tâm với thế tử địch quốc.

Cư dân mạng thích nhất là “nhặt đường trong thuỷ tinh vỡ”.

Các đoạn video cắt ghép đa dạng, kết hợp với đủ loại nhạc nền cổ phong, đến cả các diễn viên lồng tiếng nổi tiếng cũng đổ xô đu trend câu thoại “Băng qua gió tuyết tám trăm thành, tận mắt chứng kiến người thương nước mất nhà tan”, bầu không khí ngập tràn cảm xúc.

Độ hot của Ước Tây liên tục tăng, cho đến sáng nay đã lọt vào bảng hot search.

Vừa kết thúc tiết học buổi sáng, cô thấy tin nhắn WeChat của Tiểu Cốc kèm theo ảnh chụp màn hình.

[ Hình ảnh ] [ Tây Tây nhà ta không cần làm gì cũng tự động hot nha!! ]

Tất nhiên đây chỉ là lời dạo đầu, mục đích chính của Tiểu Cốc là giục cô đăng bài mới trên Weibo, mở tin nhắn riêng toàn là lời nhắc cô nhớ đăng thêm ảnh selfie để tăng tương tác.

Ước Tây đồng ý và hứa hôm nay nhất định sẽ đăng bài, vừa hay chiều không có tiết, buổi tối cô có hẹn Bặc Tâm Từ đi ăn. Đang định tắt máy, Ước Tây bỗng nhiên liếc thấy một từ khoá.

Cô mở lại hình ảnh Tiểu Cốc gửi, phóng to lên.

Ngay dưới hot search về các video cổ trang của cô là một mục tìm kiếm nóng khác — thiên tài ở thị trấn nhỏ.

Ước Tây tò mò vào Weibo xem thử, mục “thiên tài ở thị trấn nhỏ” đã rơi khỏi top 10 tìm kiếm, cô bấm “xem thêm”, tìm thấy chủ đề đó, phần nội dung chỉ đích danh Đại học Hi.

Một sinh viên họ Triệu thuộc ngành Vật lý trường Đại học Hi tự sát bất thành hai ngày trước, hiện tại sau khi cấp cứu đã qua cơn nguy kịch. Câu chuyện được lan truyền trên mạng, nhanh chóng bị thêu dệt thành nhiều phiên bản ly kì, thậm chí đến cả giới tính của sinh viên họ Triệu kia cũng có những ý kiến trái chiều.

Có người nói là sinh viên nữ không chịu nổi sự quấy rối từ thầy giáo trong trường, cũng có người lại bảo là sinh viên nam vướng mắc tình cảm nên nghĩ quẩn.

Ngay sau đó, ngày càng nhiều tài khoản ẩn danh tự xưng là sinh viên Đại học Hi lên tiếng đính chính, các thông tin họ đưa ra rất rõ ràng:

Thủ khoa kỳ thi đại học của một tỉnh nào đó, xuất thân từ vùng quê nhỏ, không thể thích nghi được sự khác biệt ở thành phố, có vấn đề về tâm lý.

Việc các trường đại học lên hot search hầu như năm nào cũng có, nhưng độ hot chỉ nhất thời, gần như chẳng gây nên sóng gió gì lớn. Khi Ước Tây gọi điện cho Bặc Tâm Từ, cô bạn thân thậm chí còn chưa nghe đến chuyện này.

“Ai tự sát cơ? Tin giả à?”

Ước Tây cũng không cho rằng người đó là Triệu Mục Trinh, mặc dù các chi tiết có nhiều phần trùng khớp. Cô đã từng tiếp xúc với anh, thời gian không dài nhưng đủ sâu sắc.

Anh có khả năng ổn định cảm xúc rất mạnh, điềm tĩnh mà kiên cường, lớn lên ở thị trấn nhỏ nhưng không bị bó hẹp tư duy trong thị trấn đó, cách anh nhìn nhận mọi việc luôn rộng mở và sâu xa.

Nhưng trớ trêu thay, cô đã từng thấy anh mắc kẹt trong trạng thái cố chấp đến bướng bỉnh.

Chỉ là việc có chàng trai nào từng nắm tay cô chưa, anh cũng rất bận tâm.

Nghĩ đến đây, Ước Tây không khỏi lo sợ, hình ảnh Triệu Mục Trinh kiên cường vững chãi trong ký ức bỗng chốc tan biến, cô bắt đầu lo lắng liệu anh chuyển từ trấn Thường Vu đến thành phố Bắc Hi sống có ổn không.

Nhớ lại lần trước gặp anh ở Di Hoà Thiên Tuỵ.

Anh thực sự đang dạy kèm cho người khác à? Tại sao anh phải đi dạy thêm? Có phải gặp khó khăn gì không? Hay là anh thiếu tiền? Anh có thích nghi được với cuộc sống ở đây không?

Những câu hỏi trong đầu cứ tăng dần theo cấp số nhân.

Chẳng ai có thể cho cô câu trả lời. Sau khi gắng gượng vượt qua cơn lo lắng, Ước Tây đưa ngón tay gõ nhẹ lên viền điện thoại, thở hắt một hơi, hàng mi vừa khép hờ bỗng mở ra, ánh mắt loé lên một tia kiên định.

Cô phải đi gặp anh.

Cô muốn xem Triệu Mục Trinh hiện tại ra sao, nếu có thể, cô muốn nói chuyện với anh một chút.

“Cậu từng nói Bành Duy Châu có đứa em họ rất thích tớ đúng không?”

Phía bên kia điện thoại, Bặc Tâm Từ lập tức trở nên nhạy cảm: “Sao thế? Tớ đã bảo dạo này cậu rất đa sầu đa cảm rồi mà, đừng có yêu đương bốc đồng đó nha!”

Ước Tây không thèm để ý lời trêu chọc, nhanh chóng lướt lại lịch sử tin nhắn để xác nhận, những dòng chữ đang cuộn nhanh đột ngột dừng lại ở một trang nào đó, ngón tay cô chỉ chính xác vào từ khoá quan trọng.

“Cậu em đó học ở Đại học Hi đúng không?”

“Ừm, nhưng em họ của Bành Duy Châu không phải thiên tài gì đâu, học nghệ thuật, năm nay Đại học Hi mở rộng tuyển sinh ngành Mỹ thuật nên mới đỗ đấy.”

Ước Tây nói: “Hôm nay cậu hẹn cậu ta đi ăn chung luôn nhé?”

“Hẹn thằng ngốc đó làm gì? Mà cũng không hẹn được đâu, hôm nay sinh nhật dì út nhà họ, Bành Duy Châu cũng đi rồi. Cậu muốn gặp thật đấy à?”

“Thế thôi vậy.”

Ước Tây hạ quyết tâm, vốn cô nghĩ việc đường đột chạy đến gặp anh như vậy không ổn lắm, hay là tìm cái cớ cho tự nhiên một chút? Giờ thì cớ không thành, cô cũng nghĩ thông rồi.

Những chuyện đường đột cô làm với Triệu Mục Trinh còn ít à?

Thêm một lần này có sao đâu.

Ước Tây không giấu giếm, lúc ăn tối nói rõ mọi chuyện cho cô bạn thân nghe, Bặc Tâm Từ ban đầu hơi khó hiểu.

“Sao lại muốn đi gặp Triệu Mục Trinh?”

Ước Tây chẳng có khẩu vị, miếng bít tết mới ăn được non nửa, dao nĩa và đĩa sứ trắng sạch sẽ sáng bóng, cô nhẹ nhàng đặt chúng sang một bên, kể lại câu chuyện xảy ra vào dịp Quốc Khánh tháng 11 trước đó.

Hôm đó chị Tinh hiếm hoi cho cô nghỉ nửa ngày, cô và Bặc Tâm Từ làm móng xong rủ nhau đi dạo cửa hàng giày.

Đang thử giày nửa chừng, Ước Tây đột nhiên chạy chân trần ra khỏi cửa hàng. Trung tâm thương mại dịp lễ đông đúc người qua lại, Bặc Tâm Từ sợ hết hồn, cùng với chị nhân viên bán hàng mặc vest gọn gàng đuổi theo cô, hỏi cô có chuyện gì vậy.

Khí lạnh trong trung tâm thương mại bốc thẳng từ lòng bàn chân lên.

Giữa đám đông chen chúc, cô không tìm thấy gì, bị Bặc Tâm Từ kéo về xỏ lại giày.

“Hôm đó tớ nhìn thấy một người rất giống Triệu Mục Trinh, bên cạnh còn có cô gái tóc xoăn khoác tay anh ấy.”

Bặc Tâm Từ cũng nhớ ra chuyện đó.

“Vậy có phải Triệu Mục Trinh thật không?”

Ước Tây lắc đầu: “Tớ không biết, tớ không nhìn rõ.”

Toàn bộ các trung tâm thương mại cao cấp ở thành phố Bắc Hi này, không có nơi nào mà tiểu thư Bặc không nằm lòng cả, Bặc Tâm Từ phân tích: “Chắc không phải đâu, cửa hàng hôm đó tụi mình đến, đi về phía Đông, ngoài chỗ bán vest ra thì là b*n n**c hoa, chẳng liên quan gì đến sinh viên đại học như cậu ấy cả.”

“Thật hả?”

Bặc Tâm Từ gật đầu: “Thật, đợt đầu xuân tớ với Bành Duy Châu còn đến đặt may vest mà, đo kích cỡ rồi thử đi thử lại mấy lần.”

Để tiện cho thân phận nghệ sĩ của Ước Tây, bữa tối hôm nay được đặt ở phòng riêng yên tĩnh, Bặc Tâm Từ nói xong, ngừng lại vài giây rồi bất ngờ hét toáng lên.

“Á ——”

Nhân viên phục vụ bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, lịch sự hỏi có cần họ vào phục vụ không?

“Không cần đâu, cảm ơn.” Bặc Tâm Từ chỉnh lại quần áo, chuyển từ trạng thái thần kinh về chế độ tiểu thư khuê các, ghé sát tới trước mặt Ước Tây, nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Cậu nói nhiều như vậy, không phải là thích Triệu Mục Trinh đấy chứ?”

Người trong cuộc cực kỳ bình tĩnh: “Chẳng phải quá rõ ràng rồi à? Cậu từng thấy tớ có hứng thú với chàng trai nào chưa?”

Bặc Tâm Từ đưa ra bằng chứng, giơ điện thoại lên: “Hôm nay cậu còn hỏi thăm em họ của Bành Duy Châu đấy!” Nói rồi tiểu thư Bặc tự ngẫm ra ngay, cậu em họ của Bành Duy Châu này làm gì có giá trị.

“À, tên đó cũng học ở Đại học Hi, cậu muốn hỏi thăm về Triệu Mục Trinh đúng không?”

Bặc Tâm Từ vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông, “Không phải chứ, nghỉ hè cậu còn nhắn WeChat cho tớ, bảo rằng Triệu Mục Trinh có câu chuyện tình cảm với con gái nhà giàu nhất trấn Thường Vu mà? Con gái út của tiệm trà, mối tình thanh mai trúc mã lãng mạn gì gì ấy.”

Ước Tây nói: “Tớ bịa ra thôi, giữa họ không có chuyện gì cả.”

“Vậy chuyện của cậu với Triệu Mục Trinh rốt cuộc là từ bao giờ?”

Ước Tây khai hết từ đầu đến cuối.

Bặc Tâm Từ nghe xong ngây người, buột miệng thốt lên: “Vãi… chị đây đã đánh giá thấp cậu rồi, Triệu Ước Tây, cậu ghê gớm thật đấy!”

Ra trận phải chú trọng khí thế, làm chuyện lớn cũng vậy.

Một khi đã lên tinh thần, làm chuyện gì cũng như được bơm máu gà. Tối hôm đó tình hình ở Đại học Hi không tốt lắm, vì dạo gần đây có nhiều tin đồn về #thiên tài ở thị trấn nhỏ#, ban giám hiệu trường rất nhạy cảm, sợ có phóng viên đến điều tra làm to chuyện.

Cổng trường bình thường không có rào chắn, mấy ngày nay cần quét mã sinh viên mới được vào, Ước Tây phải nhờ người quen giúp đỡ mới tìm cách vào được.

Giữa tháng 11, thành phố Bắc Hi đã lạnh như mùa đông, hơi thở hoá thành khói trắng, đèn thư viện sáng rực làm khung cảnh xung quanh càng mờ mịt.

Gió lạnh thổi qua, khớp ngón tay đỏ ửng vì lạnh, nhưng Ước Tây chẳng cảm thấy gì.

Một cảm giác phấn khích và mong đợi chưa từng có cứ như làn gió xuyên qua hành lang, niềm vui sướng sôi trào trước cả khi bắt đầu.

Đường đi trong khuôn viên Đại học Hi quanh co phức tạp, biển chỉ dẫn mang phong cách cổ kính hơi khó nhìn, Ước Tây hỏi đường rồi đi về toà giảng đường khoa Vật lý.

Cô đeo khẩu trang, nhưng việc đó không ảnh hưởng gì đến khí chất của một đại mỹ nữ, đứng hỏi đường cũng dễ dàng được giúp đỡ. Trước cửa phòng thí nghiệm khoa Vật lý, Ước Tây không chỉ hỏi được Triệu Mục Trinh đang ở đâu, anh bạn kia còn nhiệt tình dẫn cô đến trung tâm hoạt động của trường.

“Dạo này tối nào cậu ấy cũng đánh tennis một tiếng, bây giờ đi là vừa đẹp, chậm chút nữa cậu ấy về ký túc xá mất rồi.”

Không khí lạnh lẽo vẫn thoang thoảng hương hoa quế cuối mùa.

Ước Tây cùng người này đi men theo con đường nhỏ khuất sau những bụi cây xanh um, xung quanh rất tối, đèn đường chỉ hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo cũ kỹ. Tính cách thẳng thắn và lười biếng của cô dường như ăn sâu vào mọi chuyện, mỗi lần gặp ngã rẽ cô đều không hiểu vì sao cứ phải vòng vèo như thế.

Bỗng nhiên nhớ tới hai mươi tám con ngõ nhỏ phức tạp tương tự ở trấn Thường Vu.

Cô mù đường, luôn không thể tìm được lối ra, gọi điện thoại cho Triệu Mục Trinh, anh bảo cô miêu tả xung quanh có những gì, cô nhìn xung quanh rồi nói lại với anh, thế là anh chỉ cho cô phải đi như nào.

Mỗi lần thoát ra, đều sẽ đến cuối phố Tỳ Lam Bà.

Nơi đó có một chiếc đèn đường bị hỏng, có lá cờ vải màu vàng mơ viết hai chữ Thiệu Hưng, có một chàng trai cầm điện thoại bảo cô nhìn về phía trước.

Loạng choạng bước qua bóng tối, cuối cùng rồi trời cũng sẽ sáng.

Anh đứng ở đó, chờ cô, đưa cô về nhà.

Trước cửa trung tâm hoạt động có một mái hiên, trường học là nơi không bao giờ thiếu ý tưởng sáng tạo, ngay cả bảng đèn cũng được thiết kế rất mới lạ. Ánh đèn màu xanh lam mang đậm hơi thở công nghệ, dọc theo bậc thang bày nhiều banner của các câu lạc bộ, bên trong đèn sáng như ban ngày.

Anh bạn vừa dẫn Ước Tây tới nói: “Phòng tập gym ở bên trong.”

Ngón tay chỉ về phía cầu thang ngoài trời, ra hiệu cho cô đi vào.

Đèn quá sáng, Ước Tây còn đang do dự, Triệu Mục Trinh đã từ khúc cua cầu thang bước xuống.

Dải đèn cảm ứng dưới bậc thang lần lượt sáng lên theo từng bước chân anh, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, áo dạ mỏng khoác hờ, váy tennis màu xanh trắng, váy ngắn để lộ đôi chân trần.

Xuống cầu thang cũng không rời mắt, cứ nhìn anh mãi, nói chuyện không ngừng.

Triệu Mục Trinh mặc quần thể thao màu xám, áo hoodie nhung xanh rêu, khoá kéo kéo đến dưới xương quai xanh, lộ ra một đoạn cổ áo T-shirt trắng kiểu dáng rộng thùng thình, nếu không có dáng người đẹp thì chắc chắn chẳng mặc nổi.

Màu sắc kia cực kỳ kén người mặc.

Không biết anh vừa trả lời cô gái kia câu gì, cô gái chỉ tay xuống bậc thang, hỏi: “Kia không phải bạn cùng phòng của em à? Bên cạnh là bạn gái cậu ấy nhỉ?” Câu sau nghe như vừa hỏi vừa bắt chuyện.

Con gái luôn rất nhạy cảm, và cũng hiểu con gái hơn ai hết.

Xem ra cô ấy và Triệu Mục Trinh không phải tình cờ gặp, khá thân thiết rồi, còn quen cả bạn cùng phòng của anh.

Trong mắt Ước Tây ánh lên vẻ lạnh lùng.

Triệu Mục Trinh nghe vậy quay đầu, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đầy kiêu hãnh đó.

Cô đeo chiếc khẩu trang bình thường nhất, đứng trong bóng cây rậm rạp, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh.

Nhưng anh vẫn nhận ra.

Bàn tay cầm túi thể thao đen bỗng siết chặt, gân xanh vô thức nổi lên.

Khang Thắng nói: “Triệu Mục Trinh, cô gái này tìm cậu. Tôi dẫn tới rồi nhé, vậy tôi về ký túc xá trước đây.”

Cô gái mặc váy tennis hỏi: “Hả? Đấy không phải bạn gái của em à?”

Khang Thắng gãi đầu, vừa ngọt ngào vừa bối rối: “Chị Phương đừng nói linh tinh, chuyện của em còn chưa đâu vào đâu mà.”

Ước Tây vốn không phải kiểu người thích âm thầm cạnh tranh với ai, thấy người này thừa thãi, cô trực tiếp tỏ thái độ rõ ràng.

“Đây là chị Phương nhỉ? Chào chị, em muốn nói chuyện riêng với Triệu Mục Trinh, có được không?”

Chị Phương kia thầm đánh giá Ước Tây.

Mỹ nhân luôn toát ra khí chất riêng biệt, cho dù đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi đôi mắt cũng chẳng che được vẻ đẹp rực rỡ từ đầu đến chân của Ước Tây.

Cô ấy quay sang nhìn Triệu Mục Trinh, rồi lại mỉm cười với Ước Tây, thoải mái nói: “Được chứ, vậy hai người nói chuyện đi. Triệu Mục Trinh, mai gặp nhé.”

Ánh đèn trước cửa trung tâm hoạt động vẫn sáng, Khang Thắng và chị Phương đều đi rồi, bất kỳ ai lên xuống cầu thang cũng sẽ liếc qua đây một cái.

Nam thanh nữ tú, một người đứng trên một người đứng dưới, khung cảnh đó cứ như trong phim thần tượng.

Mang một bụng nhiệt huyết chạy tới, sự hiện diện của chị Phương kia cùng lắm chỉ khiến Ước Tây hơi khó chịu một chút thôi, thứ thực sự làm cô biến sắc chính là Triệu Mục Trinh.

“Sao em lại đến tìm anh?”

Anh đứng trên bậc thang, sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu mang theo sự cảnh giác và đề phòng khó tả.

“Vì biết anh là con trai của Cát Mạn Sinh à?”

Đầu óc Ước Tây trống rỗng vài giây, sau đó cô phản ứng rất nhanh, lập tức xâu chuỗi được các mối quan hệ logic, thì ra đó là lý do anh xuất hiện ở Di Hoà Thiên Tuỵ.

Sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong tích tắc, Ước Tây gần như không để lộ ra, chỉ lạnh lùng bật cười thành tiếng.

Triệu Mục Trinh nhìn cô, có chút khó hiểu, tim đập loạn xạ không rõ nguyên nhân. Một khoảng lặng đột ngột bao trùm giữa hai người, gió lạnh lùa tứ phía.

Bấy giờ Ước Tây mới nhận ra Bắc Hi đêm nay đã hạ nhiệt, lạnh thật.

Xoẹt một tiếng, tất cả nhiệt huyết trong lòng đã bị một câu nói dập tắt, cô thậm chí quên mất chỉ mấy phút trước mình còn đi lang thang trong trường anh, vắt óc nghĩ đủ cách mở lời.

Cô từng đóng biết bao nhiêu vai diễn, vậy mà hôm nay gặp một người, nói một câu thôi cũng phải suy đi tính lại.

Cô cứ tưởng anh ít nhất cũng có chút bất ngờ.

Kết quả người bất ngờ lại là cô.

Ước Tây nói: “Đúng vậy, không ngờ anh lại là con trai của cô giáo Mạn Sinh. Trước đây… thất lễ rồi.”