“Anh sẽ không so đo những chuyện này với cô nữa”| editor: ilovesther_
Sau đêm hôm đó, Ước Tây rơi vào tình trạng vừa đuối lý vừa tức giận, cô hiểu Triệu Mục Trinh phản ứng như vậy không sai, nhưng cô không muốn nói lý lẽ với anh.
Bặc Tâm Từ biết Ước Tây đang giận dỗi, cô ấy học ở Đại học Truyền thông Bắc Hi, là hàng xóm sát vách của Đại học Hi, đến con phố ăn vặt hai trường cũng dùng chung.
Ước Tây không muốn tới trường cô ấy, còn có thể là vì lý do gì, chẳng lẽ vì không muốn gặp Bành Duy Châu?
Bặc Tâm Từ bèn bóng gió ám chỉ:
“Cậu cứ tới đi, quanh khu này có vài chỗ náo nhiệt đó thôi, chỉ cần tính toán thời gian chuẩn, “tình cờ gặp” là chuyện sớm muộn.”
Ước Tây cười khẩy tỏ vẻ khinh thường, biết rõ còn cố ý châm chọc hỏi lại:
“Gặp ai cơ? Ồ, đừng nói là Triệu Mục Trinh đấy nhé? À mà cũng đúng, tớ nên tìm cơ hội gặp con trai cô giáo Mạn Sinh nhiều hơn, có sẵn mối quan hệ sao lại không tận dụng.”
Quan hệ gì? Trêu ghẹo xong bỏ chạy, nói đúng ra phải là ân oán tình thù, Bặc Tâm Từ không tiện vạch trần, chỉ nói: “Nếu cậu thực sự là người như thế thì đã thành đôi với Tần Hàn từ lâu rồi. Cậu biết đấy, Bành Duy Châu không thích làm bà mối, dạo này bị Tần Hàn làm phiền mệt lắm. Nói chung cậu lo mà tự giải quyết chuyện của mình. Thứ Sáu này cậu phải tham gia sự kiện đúng không?
“Ừm, vừa khéo trường tớ có đại hội thể thao, đầu tháng sau còn một sự kiện nữa.”
Năm nay vì lý do thời tiết, đại hội thể thao của Học viện Điện ảnh bị hoãn đến tận cuối tháng 11, ngày hôm đó, ký túc xá ồn ào hơn hẳn thường ngày.
Ước Tây không có cơ hội tham gia, sáng sớm đã bị Tiểu Cốc đón sang studio trang điểm.
Hợp đồng đại diện mới ký, quảng cáo còn chưa quay nhưng bên thương hiệu rất nhiệt tình mời cô tham dự sự kiện offline, mà đúng hai ngày hội thao này Ước Tây lại rảnh.
Tốc độ đổi mới trong giới giải trí nhanh vô cùng, chị Tinh lo cô vắng bóng lâu ngày cũng không tốt, quyết định công khai lịch trình lần này của Ước Tây.
Buổi tối về khách sạn Ước Tây mới biết việc fanclub tổ chức hoạt động tiếp ứng offline, thế nên xe không lái xuống hầm mà đỗ ngay trước sảnh khách sạn sáng đèn, việc ký tặng và chụp ảnh là không thể tránh được.
Ước Tây vui vẻ đáp ứng.
Thành phố Bắc Hi lạnh như vậy, từ địa điểm tổ chức sự kiện đến cửa khách sạn, những người hâm mộ này đứng chờ trong gió rét chỉ để gặp cô. Ước Tây từ nhỏ đã hay ngẩng cao đầu nói mình là đại minh tinh, nhưng thật ra mỗi lần gặp tình huống tương tự, cô ngoài mặt vẫn bình thản, trong lòng đã sớm cảm động.
Cô vừa ký tên vừa khuyên nhủ mấy bạn nữ lặn lội từ xa tới, nói mình rất biết ơn tình cảm của mọi người, nhưng lần sau đừng như vậy nữa nhé.
“Các bạn sống tốt cuộc sống của bản thân mới là quan trọng nhất.”
Tiểu Cốc mua hai túi cà phê nóng mời fan uống, Ước Tây ký tên lên từng cốc, phát cho mọi người rồi ngồi trò chuyện. Fan của cô đa phần là những cô gái cùng trang lứa, chủ yếu hỏi về chuyện trường học và kế hoạch quay phim, hỏi nhanh đáp gọn.
Trong lứa tiểu hoa cùng tuổi, Ước Tây nổi bật về cả nhan sắc và tính cách, cô rất thẳng thắn, không hề né tránh, ngay cả khi ở độ tuổi này bị hỏi về chuyện tình cảm và kế hoạch sự nghiệp, cô cũng không giống người khác vội vã xây dựng hình tượng “chuyên nghiệp cống hiến”.
Cô nói: “Tôi nghĩ rằng những chuyện xảy ra ở mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều mang ý nghĩa quan trọng. Nếu gặp được người phù hợp, tôi sẽ nghiêm túc với tình cảm ấy như cách tôi nghiêm túc với công việc mình yêu thích.”
Đoạn phỏng vấn này cũng chỉ có fan Ước Tây nghe xong mới thấy cô cá tính và có chính kiến, càng yêu mến cô hơn.
Chị Tinh nghe xong không vui.
Có lẽ Triệu Mục Trinh nghe xong cũng không vui, trong đầu anh sẽ nảy ra hai luồng suy nghĩ.
Anh không phải người phù hợp?
Cô nói dối, cô đâu có nghiêm túc với anh?
Trực giác mách bảo Ước Tây, Triệu Mục Trinh chắc chắn đã xem cuộc phỏng vấn này của cô, nhưng cô không dám chắc anh sẽ nghĩ gì sau khi xem xong.
Tiểu Cốc giúp gọi xe taxi, dặn dò fan đi đường chú ý an toàn.
Ước Tây khoác áo choàng lông trắng, quàng khăn len màu đỏ sẫm có hoa văn chìm phối cùng mũ len trắng, chân đi đôi bốt da đỏ nâu cao quá gối, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Fan vừa rời đi, trước cửa khách sản bỗng chốc tĩnh lặng, cánh cửa xoay màu vàng kim vẫn chậm rãi xoay, đèn chùm sang trọng trên cao toả ra thứ ánh sáng rực rỡ mà trống trải, càng khiến không khí ban đêm thêm lạnh lẽo.
Ước Tây quay đầu thở khẽ một hơi, làn khói trắng bay lên, một bóng dáng quen thuộc như ảo ảnh bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Đúng lúc đó, Tiểu Cốc cất giọng: “Xin chào, tôi thấy bạn đứng nhìn bọn tôi nãy giờ, bạn cũng là fan phải không?”
Tiểu Cốc hỏi như vậy, một là vì đã chú ý đến chàng trai này từ lâu, hai là nhóm fan ban nãy toàn con gái, nếu chỉ có một chàng trai thì lạc lõng cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Tiểu Cốc cũng không dám chắc, đối phương trông chẳng giống fan chút nào… Áo hoodie đen, mũ áo che khuất nửa khuôn mặt, sống mũi cao, da trắng, đường xương hàm rõ nét mà không mất đi nét tuấn tú trẻ trung.
Trong giới không thiếu sao nam mặc một cây đen bị chụp lén, chưa thấy ai có khí chất và vóc dáng nổi bật bằng người này.
Nếu đúng là fan, vậy thì nhan sắc fan nam này cũng đỉnh quá rồi.
Một chiếc xe chạy ngang qua, đèn xe từ xa rọi tới, rồi lại xa dần, chiếu sáng hoàn toàn chàng trai đứng gần đó.
Trên tấm thảm mỏng có tiếng ma sát nhẹ.
Cùng lúc ấy, Ước Tây cũng đưa mắt nhìn sang, trong mắt cô không có sự kinh ngạc và tò mò như Tiểu Cốc.
Ánh mắt họ không giao nhau, bởi vì Triệu Mục Trinh vẫn luôn giấu đôi mắt trong vùng tối của mũ trùm, hàng mi không cong nhưng rất dày, lặng lẽ cụp xuống, nhìn cô một cách tham lam.
Mặc dù áo khoác mùa đông trông cồng kềnh, nhưng anh lại thấy cô gầy đi.
Khi còn ở trấn Thường Vu, cô không kiểm soát chế độ ăn uống, mỗi lần ăn vui vẻ đều cảm thán rằng sau này không thể như vậy nữa.
Triệu Mục Trinh đẩy mũ trùm ra, lộ mặt, trả lời câu hỏi của Tiểu Cốc: “Tôi không phải.”
Bất ngờ được nghe lại giọng nói khẽ khàng như cành thông phủ tuyết mỏng của anh, trái tim Ước Tây vô thức thắt lại. Cô không đợi anh nói thêm, kéo Tiểu Cốc đi vào trong:
“Về phòng thôi, em mệt rồi.”
Tiểu Cốc đi một bước ngoái đầu ba lần, thì thầm thắc mắc: “Thế để anh ra hỏi xem chàng trai đó cứ nhìn chúng ta làm gì đã, không hỏi anh không yên tâm, cứ thấy kỳ kỳ, trông mặt khá quen…”
Triệu Mục Trinh nhìn họ bước vào cửa xoay.
Con đường phía sau thưa thớt xe cộ, chỉ có một chiếc xe buýt chở vài hành khách lẻ tẻ, tiếng nổ máy vang rền, dừng lại ở trạm xe buýt không một bóng người, mở cửa tượng trưng, đóng lại, rồi tiếp tục lăn bánh.
Anh không biết mình đã đứng ngây người bao lâu, nhưng đã nghĩ thông suốt một chuyện, có lẽ việc anh có nói xin lỗi hay không, Triệu Ước Tây cũng chẳng bận tâm đến, cô căn bản không muốn gặp lại anh.
Họ thực sự không có thân phận phù hợp để gặp mặt.
Điện thoại reo, anh nghe máy.
Giọng trợ lý Đường trong điện thoại vẫn ôn tồn lễ độ: “Sự kiện của Bảo Lai đã kết thúc, các nghệ sĩ nếu không có gì thay đổi thì chắc đều về khách sạn mà phía thương hiệu sắp xếp. Cháu đã gặp được người chưa? Có cần tôi thu xếp thêm không?
Tâm trạng anh không tốt, khẽ ngẩng đầu nhìn đèn neon của toà nhà đối diện, ánh đèn chồng chéo phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói như bị gió lạnh thổi cho tê cứng, trầm thấp và khàn khàn.
“Gặp rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi. Triệu Mục Trinh, bây giờ cháu có cần xe đưa về không, về trường có bất tiện không?”
Anh nhìn biển báo trạm xe buýt, “Không cần đâu.”
Cúp máy, Triệu Mục Trinh đang tra xem tuyến 127 đi thế nào để về tới Đại học Hi, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Triệu Mục Trinh quay đầu, thấy một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên khách sản, cổ thắt nơ đỏ, thở hổn hển chạy đến.
“Đợi đã! Đợi đã!”
Triệu Mục Trinh: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên khách sạn dừng trước mặt anh, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không phải tôi, là cô Triệu nhờ tôi chuyển lời, cô ấy nói đang đợi anh ở nhà hàng tầng 12.”
Hộp đèn quảng cáo ở trạm xe buýt lặp đi lặp lại video quảng cáo sữa, tông màu trắng xanh càng khiến xung quanh thêm lạnh lẽo. Triệu Mục Trinh đứng trong vùng màu lạnh đó, đồng tử khẽ chấn động.
“Cô Triệu?”
“Đúng vậy, cô Triệu, Triệu Ước Tây đấy ạ.”
Nhân viên khách sạn hạ thấp giọng, thậm chí trong lời nói còn có chút ngưỡng mộ, “Anh yên tâm, khách sạn chúng tôi bảo mật thông tin nghệ sĩ rất tốt, xin mời đi theo tôi.”
Người này… hình như đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Triệu Ước Tây rồi.
Những ngón tay để lâu trong gió lạnh, khớp xương trắng bệch đã đỏ lên thấy rõ, anh nắm chặt rồi lại thả lỏng, không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu cảm ơn.
Đối phương dẫn đường, đưa anh lên tầng 12.
Cửa thang máy vừa mở ra, màng nhĩ lập tức được bao phủ bởi tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng du dương của nhà hàng, hành lang khu tráng miệng đã tắt đèn vì quá giờ phục vụ trà chiều, nhưng mùi thơm ngọt ngào của đồ tráng miệng vẫn phảng phất lan tới.
Giờ này nhà hàng rất ít người.
Ước Tây ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, trước mặt chỉ đặt một cốc nước ấm thả vài lát chanh.
Lạnh lùng không quá ba phút, vừa bước qua cửa xoay Ước Tây đã hối hận, bước chân đột ngột dừng lại.
Tiểu Cốc vẫn hăm hở tiến lên trước, miệng còn dặn dò những lưu ý cho sự kiện ngày mai, cảm giác được bên cạnh trống không, cậu mới quay đầu nhìn Ước Tây đang đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy?”
Ước Tây vừa nãy đi dứt khoát, giờ hối hận cũng dứt khoát: “Anh Tiểu Cốc, anh lên trước đi, em muốn gặp một người.”
“Gặp ai?”
Túi xách vẫn trên tay Tiểu Cốc, Ước Tây bước lên lục tìm điện thoại của mình:
“Người vừa đứng ở ngoài cửa ấy.”
Tiểu Cốc hỏi: “Là ai vậy? Anh ta nói không phải fan của em mà?”
“Hiện giờ chưa phải, để em hỏi xem anh ấy có hứng thú làm fan của em không.” Ước Tây nói bừa, nói xong gọi nhân viên phục vụ gần đó lại dặn dò, mặc kệ Tiểu Cốc đang tròn mắt há hốc mồm lải nhải khuyên nhủ.
Ước Tây gật đầu qua loa: “Em biết mà, lát nữa nói chuyện với anh sau.”
Thời gian ngồi đợi ở nhà hàng không lâu, chỉ đủ để phục vụ mang lên một cốc nước chanh, nhưng Ước Tây vẫn hơi lo lắng. Cô không biết Triệu Mục Trinh có lên đây không.
Cho đến khi nhìn thấy anh mặc chiếc hoodie đen lúc nãy đứng trước mặt mình, Ước Tây chạm tay vào thành cốc, cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại, trái tim treo lơ lửng lúc này mới thả lỏng.
Cô ra hiệu về phía vị trí đối diện.
“Ngồi đi, uống gì không?”
Ánh mắt của hai người cuối cùng cũng giao nhau trong ánh đèn vàng ấm áp, không còn bất cứ ngăn cách nào.
Triệu Mục Trinh ngồi xuống trả lời: “Không cần đâu.”
Chiếc bàn rộng nửa mét, mỗi người ngồi một bên.
Chỉ cần một trong hai người tỏ ra ngại ngùng, khung cảnh này sẽ giống hệt cặp tình nhân lần đầu hẹn hò, vừa ngọt ngào vừa lúng túng. Nhưng họ thì không, chẳng hề ngọt ngào hay lúng túng, cứ nhìn thẳng vào mắt đối phương như một cách trả đũa, không né tránh lấy một giây.
Đều là dáng vẻ cố chấp.
Ước Tây phớt lờ lời từ chối của anh, lật menu, gọi cho anh một cốc coca đá.
Anh im lặng mím môi, xương hàm căng chặt, bóng đổ dưới quai hàm càng thêm rõ nét.
Ước Tây đặt menu xuống, kéo cốc nước chanh nhạt nhẽo của mình lại gần, anh cụp mắt nhìn động tác nhỏ của cô, rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa dán chặt ánh mắt vào khuôn mặt Ước Tây.
Vừa nãy ở dưới tầng anh đã nhìn rất lâu.
Cô trang điểm, ngũ quan vốn rất xinh đẹp nay lại càng nổi bật, khuôn mặt cô trong trẻo, mày cong như núi, mắt cong như trăng, khoác chiếc áo choàng trắng, vừa bước xuống xe đã rụt vai lại vì lạnh, tóc dài hai bên má bị gió thổi bay, tinh tế và mỏng manh, tựa như đoá hoa quý giá mới hé nụ đã bị phơi bày trong gió lạnh.
Ước Tây bị anh nhìn đến bối rối, thực ra anh từng nhìn cô ở khoảng cách còn gần hơn thế này, thậm chí khi đó hơi thở cũng phả lên mặt cô, cô không né tránh, còn được đà lấn tới.
Chỉ là thời gian đã trôi qua khá lâu, giờ khoảng cách được kéo gần lại, có chút không quen.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh cố ý đến tìm em à?”
“Ừ.”
Ít chữ, nhưng là câu trả lời Ước Tây muốn nghe. Cô giả vờ tự nhiên nhấp một ngụm nước, hỏi vu vơ như nói chuyện phiếm: “Tìm em làm gì thế?”
Bảo sao người ta hay nói phụ nữ thù dai, Ước Tây vừa nhớ ra là lập tức châm chọc anh:
“Sao thế, tối nay không cần đánh tennis với chị khoá trên à?”
“Anh có huấn luyện viên riêng.” Câu này là trả lời thật lòng, nhưng hình như chưa đủ chính xác. Anh đang định suy nghĩ cẩn thận xem cô hỏi vậy có ý gì, trong đầu chợt có cơn gió lạnh thổi qua, bỗng chốc tỉnh táo.
Triệu Mục Trinh sực nhớ ra chuyện chính.
“Chuyện hôm đó thật sự rất xin lỗi em.”
Lời xin lỗi đến đột ngột khiến Ước Tây cũng sửng sốt, những cảm xúc tích tụ mấy ngày nay trong chốc lát bị đánh đổ, như thể đủ gam màu chói gắt bỗng chồng lên nhau tạo thành một tông màu trầm dịu.
“Anh không nghĩ về em như vậy, thật đấy, chỉ là thấy em đột nhiên xuất hiện nên anh không kịp phản ứng. Bạn cùng phòng đã kể cho anh chuyện em nói với cậu ấy rồi, cảm ơn em vẫn quan tâm đến anh. Anh đã suy nghĩ rất lâu, chuyện xảy ra rồi, nói xin lỗi cùng không thay đổi được gì, nhưng tối đó anh nói sai khiến em buồn, anh xin lỗi.”
Nghe xong, ánh mắt Ước Tây trở nên mông lung, cô chú ý đến vài chi tiết mà lúc nãy không để ý.
Ngón tay anh thon dài, đầu ngón tay và các khớp xương đều đỏ ửng vì lạnh, sắc đỏ mong manh ấy lại đối lập với cảm giác mạnh mẽ của gân cốt, tạo nên sự tương phản đầy mâu thuẫn, giống như những chi tiết nhỏ thường được khắc hoạ trong các tác phẩm văn học dòng ý thức*.
*Văn học dòng ý thức (stream of consciousness) là một kỹ thuật văn học hiện đại, tập trung vào việc tái hiện trực tiếp dòng chảy suy nghĩ, cảm xúc và liên tưởng của nhân vật, thay vì một câu chuyện được kể theo trình tự thời gian thông thường
Ước Tây không bận tâm điều đó.
“Anh có lạnh không?”
Anh khựng lại một chút, có lẽ là bất ngờ, sau đó lắc đầu nói: “Không sao.”
Ước Tây vẫn nhìn chằm chằm tay anh, “Vậy anh còn điều gì muốn nói với em không?”
Anh lại dừng một nhịp, giọng nói trầm xuống: “Hết rồi.”
Có một cảm giác cố tình tỏ ra bình thản.
Ước Tây khẽ nghiến răng: “Tức là anh chỉ đến đây để nói xin lỗi thôi à?”
“Ừ.”
Ước Tây nhường mày, lạnh giọng: “Thế thì anh đã nói xong rồi đấy.”
Triệu Mục Trinh hiểu sai ý, lập tức đứng dậy: “Vậy anh không làm phiền em nữa.”
Ước Tây chợt bừng tỉnh, một nỗi thất vọng dội thẳng xuống đầu. Anh đến chỉ để xin lỗi, những chuyện trước đây đều không nhắc lại nữa, anh cũng không trách cô, dường như đã sớm lật sang trang mới.
Anh dùng cách dịu dàng và lịch sự nhất, đơn phương vạch rõ giới hạn với cô, không hề có chút giận dỗi nào.
Ước Tây nặng trĩu trong lòng: “Triệu Mục Trinh!”
Anh mới đi hai bước, quay người lại.
Ước Tây tháo khăn quàng cổ ra, đưa qua cho anh: “Bên ngoài lạnh lắm, cho anh cái này.”
Anh không nhận.
Chiếc khăn còn vương hơi ấm dịu nhẹ từ da thịt cô, chạm vào mu bàn tay anh, những ngón tay lạnh buốt càng thêm tê cứng.
Anh lùi lại một chút, khoé môi khẽ giãn ra, nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong veo như trăng sáng lặng lẽ nhìn cô.
Rất lâu sau, anh nói: “Em cho anh mượn, anh lại phải nghĩ cách trả lại cho em, không cần đâu.”
Đôi mắt Ước Tây bỗng chốc cay xè.
Nỗi tủi thân vì bị anh hiểu lầm hôm đó, không hề được xoa dịu bởi lời xin lỗi chân thành của anh hôm nay, ngược lại, lời xin lỗi của anh quá đỗi chân thành, chân thành đến mức gần như thuần tuý chỉ muốn vạch rõ giới hạn với cô.
Điều này càng khiến Ước Tây khó chịu.
Bàn tay chạm vào khăn quàng của cô vô thức nắm chặt lại, giấu vào túi áo. Anh đi một bước, rồi lại quay lại, uống cạn cốc coca đá mà Ước Tây gọi cho anh.
Cổ họng bị đá lạnh và khí ga thấm vào, giọng nói càng thêm lạnh lùng xa cách.
Anh đặt cốc xuống: “Cảm ơn em, tạm biệt.”
Ước Tây nhìn cửa thang máy đóng lại, trên bàn chỉ còn chiếc cốc trống không.
Anh không thích uống Coca.
Cô cố ý gọi, anh biết, nhưng anh sẽ không so đo những chuyện này với cô nữa.
Sau một thoáng thất thần, Ước Tây bỗng vô cùng hoảng loạn, cô bấm thang máy đuổi theo ra ngoài, sảnh khách sạn chẳng còn bóng dáng anh.
Bên ngoài cửa xoay, một chiếc xe buýt từ từ lăn bánh.
Anh mặc áo hoodie đen mỏng, ngồi cạnh cửa sổ xe, ánh mắt không một lần nào nhìn về phía khách sạn, vài giây sau, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Xe buýt cứ đi rồi lại dừng.
Đến một trạm nào đó, cô gái bên cạnh trước khi xuống xe còn tốt bụng nhắc nhở, giọng nói ngập ngừng.
Bởi vì người trước mặt cô ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản suốt cả quãng đường, ngay cả độ cong sống lưng cũng không hề thay đổi, chính sự bất động ấy mới là điều bất thường nhất.
“À… điện thoại của bạn kêu mấy lần rồi đấy.”
Anh thả lỏng những khớp tay đang siết chặt, đầu ngón tay tái nhợt dần hồi máu, như vừa sống lại mà cảm nhận được điện thoại đang rung.
Màn hình nhấp nháy hai chữ Khang Thắng.
Triệu Mục Trinh ấn nghe, đặt điện thoại lên tai.
“Hôm nay là thứ sáu, nửa tiếng nữa hội sinh viên sẽ kiểm tra phòng, cậu có về kịp không? Không thì để tôi chuẩn bị giấy xin nghỉ ốm cho.”
“Không cần đâu.”
Giọng anh khản đặc, như thể cổ họng nhét đầy đá lạnh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến đường Tân Viên Đông, chỉ còn một trạm nữa là về tới Đại học Hi, “Tôi sắp về rồi.”
Khang Thắng hỏi: “Cậu ốm à? Nghe giọng lạ lắm.”
“Tôi không sao.”
Đèn neon và những bóng cây mùa đông lướt qua ngoài cửa sổ, anh cụp mắt, giọng nói trầm thấp đến kỳ lạ.
·
Sáng hôm sau, trời vừa hửng, phòng ký túc xá nam Đại học Hi náo nhiệt.
Thứ bảy, lại đúng ngày bế mạc đại hội thể thao Học viên Điện ảnh, tối qua Vệ Bân đã hẹn nhóm bạn đi ngắm gái đẹp, cậu ta sửa soạn chỉnh tề, tóc tạo kiểu, chạy sang giường Triệu Mục Trinh gõ gõ.
“Ê, hot boy Triệu, đi cùng không?”
Triệu Mục Trinh từ chối, bình thường anh luôn là người dậy sớm nhất phòng, vậy mà lạ thay, hôm nay cả phòng đi hết anh vẫn nằm im trên giường.
Một lúc sau, ánh nắng chiếu vào, anh rút tay khỏi chăn, đặt lên trán.
Hơi nóng.
Anh lồm cồm ngồi dậy rửa mặt, đến phóng y tế lấy thuốc hạ sốt, sau đó ghé qua máy bán hàng tự động trước cửa siêu thị bấm mua một chai nước.
Nhét mấy viên thuốc vào cổ họng rồi nuốt xuống.
Đúng lúc đó Cát Mạn Sinh gọi điện tới.
Anh đã đoán trước, hôm qua nhờ vả trợ lý Đường, không thể nào giấu được.
Mẹ anh chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.