Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 42:



“Bây giờ em rất tỉnh táo”| editor: ilovesther_

“Em say rồi.”

Triệu Mục Trinh đổi chai nước sang tay kia, tay phải vẫn nắm lấy cánh tay cô, sợ cô lảo đảo mà ngã.

Ước Tây ngẩng cằm lên, khẽ hừ một tiếng lườm anh, vậy mà anh lại thần kỳ hiểu được ẩn ý của cô.

Cổ anh hơi cúi xuống, kiên nhẫn trả lời.

“Anh nói là em say rồi.”

“Em không say!”

Anh khẽ cười, rõ ràng là lời châm chọc nhưng lại nghe ra vài phần chiều chuộng:

“Phải rồi, em ngàn chén không say mà.”

Đây chính là câu mạnh miệng lần trước Ước Tây đã thốt ra khi say ở trấn Thường Vu, trí nhớ anh rất tốt, không sai một chữ. Đúng lúc tính khí bướng bỉnh của Ước Tây bộc phát, cô nổi đoá, đẩy mạnh anh một cái.

“Em hối hận rồi!”

Triệu Mục Trinh giữ chặt cánh tay cô, Ước Tây đương nhiên đẩy không ra, cũng chẳng ngã được. Người cô lảo đảo chúi về phía trước, đâm sầm vào người anh, mũi đập trúng chiếc cúc gỗ trên áo khoác, đau đến mức rít lên khe khẽ.

Triệu Mục Trinh hỏi cô hối hận cái gì, vừa lúc có hai người từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh bước ra, cùng nhau làm khán giả, nghe Ước Tây gằn giọng hét lớn một câu.

“Đáng lẽ em nên ngủ với anh từ sớm rồi!”

Người đi đường trợn tròn mắt, lập tức tò mò nhìn sang.

Triệu Mục Trinh phản ứng nhanh, túm lấy mũ áo trùm kín đầu Ước Tây lại, vội đến mức động tác chẳng dịu dàng gì. Cổ cô bị chiếc mũ to bao trọn, buộc phải cúi đầu xuống.

Cô kêu lên một tiếng.

Cả đầu và mặt đều bị nhốt kín bên trong, tính khí không được dỗ dành của Ước Tây càng thêm bùng nổ. Giọng nói dù bị bịt lại nhưng từ câu chữ hoàn toàn có thể nghe ra sự giận dữ: “Anh làm gì thế! Thả em ra! Em cứ muốn ngủ với anh đó! c** s*ch quần áo anh ra luôn!”

Được rồi.

Nỗi sợ hãi khi cô vừa đi vừa hét “Tụi mình ngủ chung lâu như vậy rồi mà cậu còn không tốt với tôi” đêm ấy lại ùa về.

Nhưng tình hình hôm nay khác, ở trấn Thường Vu cùng lắm là bị mấy con chó trong ngõ hôm sau rỉ tai nhau. Còn ở thành phố Bắc Hi này, nếu tình trạng say xỉn của cô lộ ra, ngày mai có thể sẽ lên thẳng hot search.

Sao cô ấy cái gì cũng dám nói vậy?

Triệu Mục Trinh cảm giác adrenaline cứ vọt lên từng đợt, một tay giữ chặt mũ cho cô, tay kia ấn sau gáy, ghì chặt cô trong lòng.

Ban đầu Ước Tây còn giãy giụa, anh vuốt nhẹ qua lớp mũ dỗ cô đừng động đậy, cô mới dần ngoan ngoãn.

Chưa được mấy giây, cô lại ngọ nguậy giật cái gì đó trên áo anh, may mà cũng không làm loạn thêm.

Hơi thở nặng nề hoá thành màn sương trắng quanh mũi và môi, gió lạnh lùa qua, Triệu Mục Trinh ôm cô, cố trấn tĩnh, đợi đến khi người qua đường nhìn ngó mãi không thấy gì hay ho bèn rời đi, lúc này anh mới thả lỏng đôi chút.

Vốn đã say, bị trùm kín thế này, mặt Ước Tây lại càng ửng đỏ. Một mảng ửng hồng mờ như mây nhuộm ánh chiều, trông chẳng khác nào lớp phấn má hồng lòe loẹt mà kiều diễm.

Cô “không để bụng chuyện cũ” nhanh đến đáng kinh ngạc, đầu óc linh hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể tự chuyển cảnh.

Một giây trước còn vung nắm đấm diễn cảnh bạo lực gia đình ngay trên phố, trách anh làm hỏng kiểu tóc tâm huyết của mình. Nhưng chiếc trâm gỗ ấy làm sao chịu nổi sự giằng co này, sớm đã rối tung hết cả.

Triệu Mục Trinh nhìn qua, dứt khoát rút chiếc trâm gỗ đơn giản đó ra, năm ngón tay anh như chiếc lược khẽ luồn vào chân tóc sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt xuống. Mái tóc đen dày lập tức buông xoã, như nhành liễu non mới nhú đang run rẩy trong giá rét đầu xuân.

Gió thổi qua, một sợi tóc con dính trên môi Ước Tây, Triệu Mục Trinh nghiêm túc cụp mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, vén gọn ra sau tai cô.

“Như này được không? Như này rất đẹp.”

Khóe mắt bỗng cay xè, Ước Tây khẽ chớp mắt.

Triệu Mục Trinh ở trước mặt cô đang trong trạng thái hai bóng chồng lên nhau, cô cúi đầu nhìn bàn tay anh vừa vuốt tóc mình, đưa tay định nắm lấy, nhưng luôn thất bại trong ảo ảnh hai chọn một, thậm chí là ba chọn một.

Ước Tây càng lúc càng cấp, càng gấp lại càng sai.

Cuối cùng, Triệu Mục Trinh nhận ra ý đồ cố chấp ấy của cô, anh khẽ thở dài, đưa tay lên cho cô nắm.

“Lại muốn làm gì nữa?”

Anh thực sự đã bị Ước Tây doạ đến tim đập loạn, vừa nói dứt lời, nỗi sợ hãi lại dâng lên, sợ cô thuận miệng trả lời rằng “muốn anh”.

Ánh mắt anh dừng trên đôi môi lem nhem son, toàn thân gần như căng lên cảnh giác, sẵn sàng bịt miệng cô ngay nếu cô định nói bừa bãi giữa đường.

Kết quả là Ước Tây tự mình chuyển cảnh.

Không hề thốt ra bất kỳ lời lẽ tục tĩu nào.

Ngay giây tiếp theo, cô nắm tay anh, ngoan ngoãn hỏi: “Triệu Mục Trinh, anh còn thích em không?”

Cách đây không lâu trong phòng riêng của quán bar cô đã hỏi rồi.

Cái này còn cần phải hỏi sao?

Ánh mắt Triệu Mục Trinh chuyển từ khuôn mặt trước mắt xuống bàn tay đang bị cô nắm chặt. Cô say rượu, đầu ngón tay nóng rẫy, anh cũng không khá hơn là bao. Hai bàn tay dán vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt đầy ám muội, quấn quýt dây dưa, chẳng thể tách rời.

Thích là chuyện khó mà phủ nhận.

Nhưng đồng thời, sự ngờ vực đối với cô cũng rất nhiều. Nhiều đến mức ngay cả lúc đang đứng trước mặt nhau thế này, tay đan tay, trong lòng anh vẫn còn một khoảng trống trải không sao trút xuống được.

“Em say rồi, đợi khi nào tỉnh rượu hẵng nói.”

Triệu Mục Trinh im lặng một lát, thấp giọng đáp.

Ước Tây lắc đầu, nghiêm túc la lớn: “Em không say, vừa đủ thôi! Bây giờ em rất tỉnh táo, chuyện gì em cũng biết hết! Em có thể chịu trách nhiệm cho những gì mình nói!”

Triệu Mục Trinh thử cô: “Thật không? Vậy ba định luật nhiệt động lực học là gì?”

Toàn thân dồn hết sức, thoắt cái đã xẹp xuống.

Ước Tây: “…”

Dây đèn trên bồn cây ven đường vẫn còn sáng, cửa hàng tiện lợi cứ có khách là cửa tự động mở ra nói hoan nghênh quý khách, gió đêm thổi vù vù vào một người đang đang đứng ngẩn ngơ giữa phố.

Gió đêm lạnh buốt làm vành tai cứng đờ, nhưng bên trong tai lại cứ nóng bừng lên. Đầu óc như một cuộn bông rối rắm bị đóng băng trong nước đá, đừng nói là có chút manh mối gì, đến cả một ý nghĩ tử tế cũng chẳng có.

Giống như trang web báo lỗi 404 vì chuyển hướng thất bại.

Máy chủ không thể tiếp tục cung cấp thông tin.

Triệu Mục Trinh xoa nhẹ “bộ xử lý bị treo” của cô, rồi cúi xuống đội mũ cho cô:

“Về thôi, gọi bạn em đưa em về nhà ngủ một giấc.”

Ước Tây: “Muốn ngủ với anh.”

Triệu Mục Trinh khựng lại, liếc thấy dáng vẻ cô ngoan ngoan để cho anh dắt, lời tàn nhẫn rốt cuộc vẫn không nỡ thốt ra.

“Vậy em cứ nghĩ đi.”

Nghĩ thì không phạm pháp.

Ước Tây cảm thấy bản thân ngày càng say.

.

Hôm sau là Chủ nhật, tuần ôn tập nên Ước Tây không có tiết cũng không phải tập kịch, ngủ một mạch đến tận ba giờ chiếu mới bị tiếng chuông cửa gọi dậy.

Mắt vừa mở ra cứ như bật công tắc đau đớn vậy, hậu chứng sau cơn say ùn ùn kéo đến, sau gáy ê ẩm, đau như có người cầm búa đập liên hồi.

Ước Tây dùng tay day day sau gáy, vớ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, vừa bước ra cửa vừa lướt tin nhắn WeChat.

Tối qua Bặc Tâm Từ đưa cô về.

Vệ Bân mới thêm WeChat của cô, chu đáo hỏi cô đã tỉnh chưa? Thế nào rồi? Có đau đầu không? Rồi lại giới thiệu một quán cháo thích hợp để dưỡng dạ dày sau khi uống rượu.

Còn có Phạm Minh Hiên cũng gửi cho cô một bức ảnh, là cục sạc dự phòng hình chữ nhật bo góc mà cô để quên ở phòng tập hôm qua.

[ Hay nghe bạn cùng phòng bảo cậu não cá vàng trí nhớ bảy giây, giờ tôi tin thật rồi. Cái này của cậu đúng không, tôi cất giúp cậu rồi, hôm nay có rảnh gặp không? ]

Ước Tây cả người uể oải, cổ họng khô rát, đôi mắt cũng như bị cồn bốc hơi suốt đêm, khô khốc chẳng còn giọt nước nào. Cô lười biếng chạm vào màn hình điện tử bên cạnh cửa, camera xuất hiện hình ảnh Tiểu Cốc.

Ước Tây mở cửa.

“Anh đến làm gì thế?”

Tiểu Cốc len qua khe cửa, “Lấy đồ chứ gì nữa, không phải em nói có mấy bộ cần mang đi giặt khô, dặn anh Chủ nhật đến lấy à? Tây Tây, em uống rượu hả?”

Ước Tây nằm bẹp trên sofa phòng khách, ôm điện thoại trả lời tin nhắn qua loa, ỉu xỉu nói với Tiểu Cốc: “Uống chút xíu.”

Chút xíu thật không đấy?

Ánh mắt Tiểu Cốc lộ vẻ nghi ngờ, lầm bầm nhắc nhở: “Ăn uống phải chú ý nhé, cuối năm còn quay quảng cáo đấy.”

“Em biết mà.” Ước Tây kéo gối ôm kê dưới lưng, sai Tiểu Cốc vào phòng ngủ lấy hộ con thỏ bông. Cô ôm thỏ vào lòng, người vẫn chưa tỉnh hẳn, theo thói quen lướt Weibo xem hot search mỗi sáng.

Không có tên mình.

Tốt, say rượu cả đêm, chưa thấy cái phốt nào.

Tiểu Cốc dọn quần áo trong tủ đồ của cô, cái cần vứt thì vứt, cái để quyên góp thì quyên góp, còn hai bộ váy lụa tơ tằm cần giặt thì cẩn thận gấp riêng ra một bên.

Ước Tây nghe tiếng động, ánh mắt cô chuyển sang Tiểu Cốc, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện:

“Tuần trước anh bảo muốn chia tay bạn trai nhỉ? Đã chia tay chưa?”

“Đừng nhắc nữa.” Tiểu Cốc thở dài thườn thượt, làm bộ dạng như người mới trải qua lắm phong ba tình ái: “Haizz, anh ta mà được như em thì tốt biết mấy.”

Ước Tây cười nhạt, mở camera trước soi gương tự ngắm mình. Tuy mặt mộc vẫn còn hơi sưng vì say rượu nhưng hai má đầy đặn, trông cũng đáng yêu phết.

Hết cách, cái khí chất vạn người mê nó vậy đấy.

Đến cả Tiểu Cốc quen biết cô mấy năm còn chẳng cưỡng lại nổi.

Ước Tây vuốt nhẹ mấy sợi tóc mái: “Anh muốn anh ta giống em ở điểm nào?”

Tiểu Cốc nói: “Nếu anh ta cũng khó chiều giống em, kiểu chết cũng không chịu cúi đầu ấy, thì anh một đạp đá bay từ lâu rồi! Đằng này anh ta cứ khéo léo linh hoạt, phiền chết đi được, cãi nhau xong lại xin lỗi làm lành, làm lành rồi lại cãi, phiền chết anh luôn!”

Ước Tây: “…”

Nói cái gì vậy?

Cái gì mà khó chiều? Chết cũng không chịu cúi đầu?

Một đạp đá bay?

Chưa đợi Ước Tây kịp tức giận chất vấn, Tiểu Cốc đã cầm chiếc áo phao đen trên ghế sofa, “Cái này cũng bẩn rồi, mang giặt luôn nhé?”

Ước Tây nuốt cục tức: “Giặt đi.”

Sau khi trả lời hôm nay không về trường, Phạm Minh Hiên lại gửi tin nhắn mới hỏi cô khi nào về. Ước Tây vốn quen được sắp xếp sẵn lịch trình, nhưng thời gian riêng tư của cô luôn tuỳ hứng, bị hỏi dồn thì cảm thấy bực bội vô cùng.

Cô gõ chữ: [ Chưa biết, cậu cứ để ở phòng tập đi, tôi tự qua lấy sau. ]

Còn chưa ấn gửi, Tiểu Cốc đã ngạc nhiên cất tiếng.

“Ơ, cái gì đây?”

Theo thói quen trước khi giặt đồ là phải lục túi, Tiểu Cốc từ trong túi áo phao của Ước Tây lôi ra được một tờ giấy, mở ra xem, phía trên in logo tên tiếng anh của quán bar Phiến Mộng.

“Hoá đơn rượu à? Tây Tây, cái này còn cần không? Số điện thoại của ai đây?”

Số điện thoại?

Trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, may mà chưa say quên hết, Ước Tây ném điện thoại sang bên cạnh, gấp gáp xoè tay ra: “Đưa cho em nhanh!”

Tiểu Cốc đưa cho cô, nói: “Ai bắt chuyện với em à?”

Nét chữ kiểu hành khải đẹp mắt, ngay cả mấy con số Ả Rập cũng tròn trịa dễ nhìn. Ước Tây chộp lấy điện thoại, chẳng thèm bấm gửi tin nhắn ban nãy mà trực tiếp thoát khỏi WeChat.

Sau khi nhập đủ 11 con số, cô lại do dự.

Tối qua rốt cuộc kết thúc thế nào nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại, ký ức giống như một thước phim thiếu khung hình, cảnh và thoại đều rời rạc.

Đi uống sữa chua… rồi Triệu Mục Trinh muốn lấy mũ bịt chết cô? Anh còn hỏi cô ba định luật nhiệt động lực học là gì?

Có bệnh à, đây là vì yêu sinh hận sao?

“Anh Tiểu Cốc, ba định luật nhiệt động lực học là gì vậy?”

“Ai mà biết, anh có học vật lý đâu.” Tiểu Cốc lục túi bên kia, lần này lôi ra được một chiếc cúc gỗ, xoè ra cho Ước Tây xem: “Lại cái gì đây nữa?”

Chiếc cúc còn dính sợi chỉ, vết đứt nham nhở như bị ai đó dùng răng cắn, nhìn thôi cũng đoán được mức độ thô bạo khi nó bị giật ra khỏi áo.

Ước Tây nhìn chăm chú, không có ký ức.

Tối qua Triệu Mục Trinh mặc áo sơ mi đen, cô nhớ mình đã tự tay cởi một chiếc cúc áo của anh, cúc áo sơ mi không giống cái này.

“Sao em biết được.”

Tiểu Cốc mím môi: “Thế mà còn bảo tối qua chỉ uống chút xíu.”

Ước Tây nghẹn họng, vội tìm cớ.

“Em…”

“… thì tửu lượng em kém, không được à?”

Hợp tình hợp lý, Tiểu Cốc chịu thua.

Biểu tượng WeChat lại hiện chấm đỏ, cô ấn vào xem, là tin nhắn trong nhóm ba người phòng ký túc xá. Chỗ Phạm Minh Hiên còn treo một tin nhắn nháp, cô bấm gửi rồi đọc tin nhắn phòng ký túc xá.

Bạn cùng phòng vừa chia sẻ link một tài khoản WeChat, tên tài khoản đơn giản tr*n tr**, đi thẳng vào chủ đề.

AA – Dịch vụ cày thuê khoá học online.

Ước Tây ngẫm nghĩ, mình còn một môn học online chưa làm xong, hạn nộp là tuần sau.

“Hỏi em ba định luật nhiệt động lực học là gì đúng không? Được thôi, cho anh một cơ hội thể hiện!”

Ước Tây ngồi khoanh chân dựa vào ghế sofa, khoác chăn lỏng lẻo, như một vị Bồ Tát tồi tàn đang tụng kinh. Tiểu Cốc nhìn mà chẳng buồn nói, chỉ ôm đống quần áo đã thu dọn xong: “Tây Tây, vậy anh mang đồ đi giặt đây.”

Ước Tây hí hoáy tạo liên hệ mới cho Triệu Mục Trinh, đang mắc kẹt ở bước đặt tên ghi chú. Cô hết sức chuyên tâm, mắt dán chặt vào điện thoại không rời một giây, phẩy tay ra hiệu Tiểu Cốc mau đi đi.

Cuối cùng, Ước Tây tìm thấy biểu tượng con thỏ trong mục Emoji, ghi chú xong xuôi, cô bấm gọi luôn.