“Si mê đến không còn thuốc chữa”| editor: ilovesther_
Hình tượng mù đường của Ước Tây trong lòng Triệu Mục Trinh quả thật đã ăn sâu bén rễ.
Nghe cô nói xong chuyện vì lịch quay thay đổi nên sáng mai phải bay sớm đến Tam Á, chỉ có thể tranh thủ gặp anh vào tối nay, Triệu Mục Trinh cúi đầu hơi ngạc nhiên, rồi lại nhìn ngôi trường lâu đời với khuôn viên rộng lớn này.
“Vậy em đến đây kiểu gì?”
Ước Tây vốn đang đút hai tay vào túi áo khoác anh, cô rút một tay ra, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, ra vẻ nghiêm túc nói: “Em làm thế này nè, niệm chú vừng ơi mở ra! Thế là ‘vèo’ một cái xuất hiện ở đây luôn!”
Anh khẽ nghiêng đầu, bật cười vì câu nói vừa dễ thương vừa vô lý.
Ước Tây thu tay về, nhét vào túi anh, thấy anh cười, cô cũng cười theo: “Nhảm nhí quá đúng không? Em thừa nhận mình mù đường, nhưng tại sao anh lại cho rằng em đến cả định vị bản đồ cũng không biết dùng chứ?”
Ồ.
Triệu Mục Trinh lúc này mới bừng tỉnh, thì ra có định vị.
Ước Tây lại rút tay ra đánh anh: “Giỏi lắm ha, trong đầu anh thật sự nghĩ em như vậy đúng không!”
Đùa giỡn một hồi, Ước Tây rúc vào lòng anh, hít hít rồi nói: “Sao hôm nay anh thơm thế?”
Cảm giác của một chàng trai khi được khen là “thơm” không đơn giản giống như khi được khen đẹp trai hay thông minh, phản ứng đầu tiên của Triệu Mục Trinh là sợ cô hiểu lầm anh dùng nước hoa.
Anh kéo khoá áo khoác lông vũ trắng ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu xanh xám, cúc áo chỉnh tề, cổ áo bẻ ra để lộ một mảng xương quai xanh.
“Lúc em gọi, anh vừa mới tắm xong.”
Thì ra vừa nãy không xuống “ngay” được là vì vậy.
Ước Tây luồn tay vào trong áo khoác lông vũ của anh, ôm lấy eo, qua lớp áo ngủ vải lanh mỏng có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, cùng với mùi hương ấy, như thảo nguyên trắng dưới ánh nắng mùa đông, bao la và trong trẻo.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, người cần cúi thì cúi, người cần kiễng thì kiễng. Chẳng cần nói lời nào, lại hôn nhau thêm lần nữa.
Trong nháy mắt, họ như thể quay lại những ngày cuối cùng ở trấn Thường Vu, một ngày có thể hôn nhau năm sáu bảy tám lần.
Giây tiếp theo, Triệu Mục Trinh càng thêm chắc chắn.
Giữa các cúc áo ngủ có khe hở, ngón tay cô dễ dàng luồn vào, chạm đến da bụng anh, động tác nhẹ nhàng, phạm vi nhỏ, như chỉ chọc nhẹ một cái.
Nhưng quá lạnh.
Như bị đầu nhọn của băng chạm vào.
Anh khẽ rít một tiếng rất nhẹ, hơi thở lập tức kéo dài, treo lơ lửng mãi không dứt. Anh vội nắm lấy cổ tay đang ngứa ngáy làm bậy của cô.
“Không được.”
Giọng nói khàn khàn cất lên, sau đó lại bổ sung một câu: “Đừng ở ngoài này.”
Giống như đứa trẻ nhìn trúng món đồ chơi ưng ý trên phố, bám chặt không chịu đi, cứ nài nỉ mặc cả với phụ huynh: “Em chỉ sờ thử chút thôi, xem cơ bụng anh có lạnh không ấy mà.”
Tối nay thành phố Bắc Hi lạnh âm độ.
Anh mặc không nhiều, căn lều nhỏ vốn đã tồi tàn, cô lại còn vén thêm một lỗ trên mái tranh.
“Tây Tây.”
Cô cũng ngoan ngoãn, rời khỏi vòng ôm đã chiếm giữ bấy lâu, lùi lại nửa bước rồi nói:
“Vậy anh mặc vào đi, coi chừng cảm lạnh.”
Anh kéo khoá áo khoác lên, cúi đầu, lại nắm lấy đôi bàn tay Ước Tây, đặt lên gáy mình giúp cô sưởi ấm.
Trên người anh luôn toát ra khí chất thiếu niên, chân thành và nhiệt huyết. Anh là người làm việc cẩn thận, có nguyên tắc và giới hạn, nhưng lại không thể cưỡng nổi sự nũng nịu của Ước Tây. Anh để tâm đến mọi chi tiết nhỏ, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.
Ước Tây có cả bố và anh trai, nhưng tình cảm cô nhận được từ họ lại quá đỗi nhạt nhoà. Nếu không, cô đã có thể miêu tả chính xác cảm giác an toàn mà Triệu Mục Trinh mang lại cho mình là gì.
Vì yêu thương, anh liên tục buông lỏng giới hạn cho cô vượt qua; cũng vì yêu thương, anh thay cô gánh vác mọi rắc rối khi cô vượt qua giới hạn, không bao giờ để cô bị tổn thương.
Đôi tay đã được sưởi ẩm không rút về nữa, mà vòng qua cổ anh, giao nhau sau gáy, cả người cũng theo đó mà chui vào lòng anh lần nữa.
Ước Tây làm nũng, gọi anh là anh trai.
Triệu Mục Trinh mím môi cười, xoa nhẹ sau gáy Ước Tây, lòng bàn tay một nửa là mái tóc hơi lạnh, một nửa là chiếc mũ len mềm mại.
Cô nhìn người khác bằng vẻ mặt lạnh tanh và ánh mắt kiêu ngạo, anh thích. Cô bỗng dưng nổi hứng, cố tình làm nũng, anh cũng thích. Tất cả những gì toát ra từ cô, đều khiến anh bị thu hút một cách không thể kháng cự.
Giống như anh đã từng nói ở quán bar Phiến Mộng — anh đối với cô, là si mê đến không còn thuốc chữa.
Hai người ôm nhau thật lâu cũng không thấy chán, vì Triệu Mục Trinh đang kể những câu chuyện thú vị trong ký túc xá cho cô nghe, chủ yếu là về Vệ Bân.
Vẫn là cái hôm Ước Tây gửi tin nhắn cho anh, trời còn chưa hửng sáng, khi anh nói rằng rất lâu rồi chưa được hôn cô, Vệ Bân ở giường đối diện đang nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên trợn mắt ngồi bật dậy.
Đèn còn chưa bật.
Chỉ có màn hình điện thoại của Triệu Mục Trinh phát sáng.
Ánh sáng có hạn, nhưng đủ để thấy cái đầu xoăn của Vệ Bân thò ra khỏi giường tầng, đôi mắt trừng trừng xanh lè vì oán giận.
Giọng nói như nghiến răng thốt ra, thấp và đầy giận dữ.
“Cậu! Hôn! Cô ấy! Rồi!”
“Triệu! Mục! Trinh!”
“Cậu có còn là con người không! Sao cậu dám làm thế hả! Rút lại ngay! Mau rút lại lời vừa nói cho tôi!”
“Tôi nói cho cậu biết! Cậu không xứng với Triệu Ước Tây đâu!”
Triệu Mục Trinh chưa bao giờ có ý định công khai chuyện giữa mình và Ước Tây, nhưng đôi khi anh lại thoáng nghĩ, hy vọng trên đời này có một người biết anh thật sự rất thích Triệu Ước Tây, và cũng khao khát nhận được lời chúc phúc và sự công nhận.
Anh không cố ý kích động Vệ Bân.
Nhưng lúc đó anh thực sự tức giận: “Tại sao tôi lại không xứng với cô ấy?”
“Hừ! Cậu còn dám hỏi tại sao à?”
Vệ Bân lập tức vịn lan can leo xuống giường, rồi lại lạch bạch vịn lan can trèo lên giường Triệu Mục Trinh.
Cái giường tầng chật hẹp trong ký túc xá chứa hai chàng trai cao trên mét tám, có thể tưởng tượng được cảnh chen chúc sẽ thảm hại đến mức nào.
Triệu Mục Trinh cực kỳ ghét bỏ: “Cậu đừng có lại đây!”
Hoàn toàn không ngăn nổi.
Vệ Bân ngang ngược vô cùng, trực tiếp chiếm lấy nửa cái chăn, chui vào trong, khuỷu tay chống lên, nằm sấp trên chiếc giường nhỏ của Triệu Mục Trinh, bày ra dáng vẻ như Vương Mẫu — bà mẹ vợ xấu xa đang chia rẽ Thất Tiên Nữ và Đổng Vĩnh*:
*Thất Tiên Nữ là con gái út của Ngọc Đế và Vương Mẫu. Trong một lần hạ trần dạo chơi, nàng đem lòng yêu Đổng Vĩnh, một chàng trai phàm trần thật thà. Nàng lén trốn xuống trần gian kết duyên với Đổng Vĩnh, từ bỏ tiên cốt để được ở bên chàng. Dù ban đầu bị Vương Mẫu ngăn cấm, sau cùng, tình yêu bền chặt giữa hai người đã thuyết phục được Ngọc Đế, cho phép họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi dưới trần gian.
“Tôi cứ muốn thế đấy! Tôi phải nói chuyện nghiêm túc với cậu, như nào gọi là tiên phàm khác biệt!”
Vệ Bân hùng hồn tuyên bố.
Nói rằng Triệu Ước Tây chỉ vì thấy Triệu Mục Trinh hôm ở quán bar Phiến Mộng quá đẹp trai, lại thêm khí chất “phong nhã như ngọc” nổi bật do được một đám đầu óc thông minh của Đại học Hi làm nền.
“Không so sánh không có đau thương, Triệu Mục Trinh, lương tâm cậu có cắn rứt không? Vừa so sánh là chỉ có mỗi cậu thắng, cậu đã làm tổn thương rất nhiều người đấy! Cậu không thấy hổ thẹn à? Chính nhờ một đám mặt mũi lôm côm như bọn tôi làm nền, cậu mới khiến Triệu Ước Tây nhất thời hồ đồ, đúng chưa! Có phải tối đó hai người hôn nhau không? Có phải không! Đây gọi là gì? Là tình yêu qua đường! Tôi nói cho cậu biết! Không lâu bền đâu!”
Triệu Mục Trinh nghe cậu ta lảm nhảm một hồi, sau đó bình thản nói không phải.
“Bọn tôi hôn nhau từ mùa hè rồi.”
Vệ Bân biểu cảm như sắp chết tới nơi, khó khăn lắm mới cứu được hơi thở cuối cùng, lại hỏi tiếp:
“Ai hôn ai?”
Triệu Mục Trinh: “Cả hai.”
Rất rất nhiều lần.
Vệ Bân như tiến gần cái chết thêm một bước.
Triệu Mục Trinh nhìn ra rồi: “Tôi không muốn nói nhiều nữa, cậu xuống đi.”
Vệ Bân không chịu, lại thao thao bất tuyệt: “Tại sao không muốn nói? Không muốn nói tức là trong lòng có quỷ! Cậu có phải mưu đồ xấu xa gì với Triệu Ước Tây rồi không? Cậu có thật lòng thích cô ấy không? Có thích vô điều kiện không? Có thích vĩnh viễn, không bao giờ thay lòng, không bao giờ làm cô ấy buồn không? Cậu có thích cô ấy bằng tôi không?”
Bị quấy rầy hết chịu nổi, Triệu Mục Trinh đành kể sơ qua chuyện ở trấn Thường Vu cho Vệ Bân nghe.
Kể xong, Triệu Mục Trinh hiểu ra.
Vệ Bân miệng thì gọi “vợ ơi vợ à”, thực chất lại đóng vai mẹ ruột của Triệu Ước Tây, bênh vực cô vô điều kiện.
“Bảo cậu đi bắt con chuột thì sao? Trời ơi, có bao nhiêu người muốn vì vợ tôi mà xông pha lửa đạn còn không tới lượt đó, cậu tự biết đủ đi chứ!”
“Sao cô ấy lại không được nói chuyện với người con trai khác? Ai có bản lĩnh làm vợ tôi cười thì vợ tôi nói chuyện với người đó, người ta có tài ăn nói hài hước, cậu ghen tị à? Ghen thì lo mà học theo đi!”
“Tán tỉnh xong bỏ chạy cũng đâu có phạm pháp? Sao vậy, muốn bắt cóc à, không cho người ta tự do nữa à? Mà nếu có vấn đề, thì cũng nên tự nhìn lại bản thân mình trước chứ?”
Triệu Mục Trinh hít một hơi thật sâu, không nhịn nổi nữa, lật tung chăn bên phía Vệ Bân:
“Làm ơn đi ra chỗ khác!”
Cái lạnh đột ngột làm tỉnh cả người, Vệ Bân như bị điện giật, vội kéo chăn lại, thái độ rõ ràng đã dịu đi đôi chút: “Thôi được rồi, nói chuyện thêm chút nữa đi. Triệu Mục Trinh, tôi nói cậu nghe này, tôi là trưởng nhóm fan lớn nhất của Triệu Ước Tây, fan cứng chi tiền khủng đấy, hiểu chưa? Có khi sau này cậu bị mắng chửi, tôi còn có thể rộng lượng động vài ngón tay, giúp cậu dọn dẹp đống bình luận tiêu cực! Tôi mong cậu từ bây giờ nên hiểu rõ tầm quan trọng của tôi.”
Triệu Mục Trinh không trả lời, vẻ mặt lạnh tanh, trong cái lạnh tanh ấy viết rõ hai chữ: Không hiểu.
Và cũng không có ý định hiểu.
Vệ Bân vẫn kéo tay anh không buông, nói phải phổ cập kiến thức giới fan cho anh. Hai người giằng co qua lại, một kéo một đẩy, cái giường nhỏ không chịu nổi tải trọng kêu lên răng rắc.
Tiếng động đánh thức Khang Thắng.
Khang Thắng nhìn nơi phát ra âm thanh, người còn chưa tỉnh hẳn, vừa ló đầu ra khỏi chăn, giây sau đã như gặp ác mộng mà buột miệng chửi thề.
“Đệt… hai người làm trò gì đấy? Sao lại ngủ chung một giường! Bên dưới có mặc quần không đấy? Cái phòng ký túc xá này còn trong sạch không vậy!”
Thế là vào lúc hơn 5 giờ sáng, trong ký túc xá nam có một màn hình laptop bật sáng, chiếc giường nhỏ từ chỗ chứa hai người nằm song song biến thành ba người chen chúc nhau.
Vệ Bân chỉ vào chàng trai trên màn hình máy tính, nói đây là couple đời đầu của Triệu Ước Tây, cả hai đều xuất thân sao nhí, từng đóng phim chung, tên couple là ‘Chè xoài trân châu’.
“Cậu nhìn đi, chỉ riêng cái tên cp này thôi, Triệu Mục Trinh, cậu thua rồi.”
Khang Thắng không thích nam diễn viên này.
Bởi vì Viên Viên cứ khen anh ta đẹp trai mãi, nghe nhiều phát chán. Khang Thắng đã nghĩ kỹ rồi, lần sau nếu Viên Viên mà lại mê mẩn gào ầm lên “Aaaa Lục Mang đẹp trai quá!”, anh sẽ đáp ngay: “Anh thấy bình thường, còn chẳng đẹp trai bằng Triệu Mục Trinh ký túc xá bọn anh.”
Khang Thắng nói: “Thua chỗ nào? Triệu Mục Trinh và Triệu Ước Tây cùng họ Triệu, đây gọi là gì? Duyên trời định đấy! Duyên phận trời ban, chỉ có thể là cậu ấy thôi!”
Triệu Mục Trinh nhìn Khang Thắng, ánh mắt đầy tán đồng.
Khang Thắng nghĩ một lát, nói tiếp: “Không phải chỉ là tên cp thôi sao? Hai người cùng họ Triệu, có thể gọi là ‘vợ chồng Trinh Tây’, nghe là biết chính thất! Cá nhân tôi thấy ăn đứt cái Chè xoài trân châu kia.”
Vệ Bân tức nghẹn phản công: “Cậu được lắm, tôi là fan only, không thèm nói chuyện với fan couple!”
Khang Thắng: “Đừng có chụp mũ lung tung, ai là fan cp cơ, tôi là người qua đường thuần tuý nhé! Sao, người qua đường thấy xứng đôi cũng không được khen một câu à? Tự high trong địa bàn nhà mình đi.”
Vệ Bân đánh giá Khang Thắng một lượt, cảm thấy người anh em này đúng là đã thay đổi 180 độ. Hồi mới nhập học còn là một chàng trai phương Bắc hiền lành, đến Triệu Ước Tây là ai còn chẳng biết.
Mẹ nó, bây giờ ngay cả câu “tự high trong địa bàn nhà mình đi” cũng biết dùng rồi.
“Người khác yêu đương thì tích luỹ thêm tí kinh nghiệm tình trường, còn anh Khang nhà mình giỏi thật, thuật ngữ giới fan cũng tường tận luôn rồi.”
·
Triệu Mục Trinh không phải kiểu người hay kể chuyện, mấy chuyện có tính hài hước như thế này, nếu để Vệ Bân kể bằng giọng điệu sinh động thì còn buồn cười gấp chục lần.
Cũng may là không đến nỗi tệ.
Ước Tây cứ cười mãi, nói Vệ Bân và Khang Thắng hài hước thật.
Ước Tây biết Vệ Bân cực kỳ hâm mộ mình, người này lại còn ngủ đối diện giường Triệu Mục Trinh, nghĩ bụng hay là tặng cậu ta cái gì đó. Cô lục lọi trong túi, chỉ tìm thấy một hộp kẹo cao su mua ở căng-tin trường lúc ăn trưa, còn chưa bóc.
“Tặng tạm cái này cho Vệ Bân nhé, sau này để em nghĩ xem nên tặng thêm cái gì. Còn cả Khang Thắng, bạn gái Khang Thắng thích Lục Mang đúng không? Lần sau gặp Lục Mang em sẽ xin cho cô ấy một xấp ảnh có chữ ký.”
Nhắc đến Khang Thắng và bạn gái, Triệu Mục Trinh nhớ tới món bánh tart trứng ở căng-tin số ba.
“Em ăn tối chưa?”
“Chưa, em không đói lắm, nên không ăn.”
Sự thật là cô sắp phải quay quảng cáo, mấy ngày nay giảm khẩu phần ăn để lên hình cho đẹp, đây là chuyện thường tình.
Có thể do còn trẻ, cơ thể vẫn đang phát triển, hoặc do mùa đông dễ tích mỡ giữ ấm, lại thêm việc cô đặc biệt mê mấy món nhiều dầu nhiều ớt, chỉ cần hơi buông thả một chút là lên hẳn 2 cân thịt.
Bình thường thì không thấy rõ.
Nhưng hễ lên hình là không giấu nổi.
Triệu Mục Trinh tưởng cô nói “không đói lắm” tức là không muốn ăn món chính.
Vậy thì vừa hay, đi mua bánh tart trứng.
Đã qua giờ ăn tối từ lâu, mấy quầy bán cơm ở căng-tin số ba đều đóng cửa, người cũng thưa thớt, may mà quầy bánh vẫn còn mở.
Triệu Mục Trinh gọi một phần bánh tart trứng, nói là bạn gái Khang Thắng bảo rất ngon.
Rồi lại hỏi Ước Tây còn muốn ăn gì nữa không.
Ước Tây nào dám nhìn lâu vào cái tủ kính đầy cám dỗ kia, lắc đầu nói: “Đủ rồi đủ rồi.”
Nhân viên sau quầy đưa túi giấy ra, Triệu Mục Trinh nhận lấy, hỏi cô:
“Muốn ăn luôn không?”
“Ờm…”
Ước Tây suy nghĩ một lát, không muốn để việc giảm cân phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này:
“Em mang về nhà ăn, bây giờ… chưa muốn ăn lắm.”
.
Tác giả:
Tiểu Cốc: Tối mai 9 giờ, mọi người vào phòng livestream của tôi nhé, xem tôi ăn bánh tart trứng thương hiệu Trạng Nguyên! Phần mukbang là để khuấy động không khí thôi, sau đó sẽ mở bán hàng, phúc lợi siêu nhiều, phiên bản mới toanh! Không cần nắm tay, không cần ôm ấp gì hết, “hit a home run” luôn!!!