“Bạn trai cháu tối qua lái xe chở cháu đi hóng gió”| editor: ilovesther_
Ước Tây lớn lên ở phim trường, chữ còn chưa biết hết đã bắt đầu nghe đạo diễn giảng kịch bản, cô rất nhạy cảm với câu chuyện, nắm rõ tiết tấu và biết cách tạo cao trào.
Mặc dù đang kể chuyện tổng tài bá đạo, nhưng trước tiên cô lại hỏi Triệu Mục Trinh: “Anh có người bạn nào học y, sau này sẽ làm bác sĩ không?”
Triệu Mục Trinh nghĩ một lát rồi đáp: “Hồ Hướng Thiên, cậu ấy học y ở Bình Thành. Sao vậy?”
Ước Tây nói: “Anh thấy không, đây chính là nhân vật then chốt. Một tổng tài đủ tiêu chuẩn thì nhất định bên cạnh phải có người bạn làm bác sĩ. Anh ta yêu nữ chính, nhưng lần đầu biết yêu thường rất l* m*ng, sơ suất một chút sẽ làm nữ chính bị thương. Lúc này người bạn bác sĩ xuất hiện, đến chữa trị cho nữ chính, rồi từ góc nhìn của người bạn này làm nổi bật tình cảm sâu nặng của nam chính, cho thấy anh ta yêu nữ chính đến mức nào. Một người cao ngạo bất kham như anh ta, chưa từng vì ai mà căng thẳng đến thế. Đợi đến khi nữ chính hạ sốt tỉnh lại —”
“Tỉnh lại? Đã đến mức hôn mê rồi sao?”
Triệu Mục Trinh nghiêm túc nghe cô nói, đưa ra câu hỏi hợp lý.
Ước Tây: “Tất nhiên rồi! Nếu không đến mức hôn mê, chẳng lẽ giống bọn mình bây giờ, nắm tay, hóng gió, tán gẫu, thong thả tìm phòng khám?”
Cô lắc lắc bàn tay đang nắm chặt với anh, cô đeo găng tay, còn anh thì không. Cô kéo tay anh cùng nhét vào túi áo khoác rộng của anh, tiếp tục nói: “Vậy thì câu chuyện nhạt nhẽo quá, chưa đến phòng khám đã làm hoà rồi, thế thì còn đâu tình tiết ‘cô ấy trốn, anh ấy đuổi, cả hai đều không có lối thoát’? Bắt buộc phải khiến nam chính không thể giải thích, nữ chính không thể nghe lời giải thích. Toàn thế giới, bao gồm cả người bạn bác sĩ và tất cả độc giả, đều biết nam chính yêu nữ chính đến chết, nhưng chỉ riêng nữ chính là không hề biết.”
“Tại sao cô ấy lại bỏ trốn?”
“Bởi vì nam chính làm tổn thương cô ấy.”
Triệu Mục Trinh: “Cách yêu của anh ta là liên tục làm tổn thương cô ấy à?”
Ước Tây đương nhiên thuận theo logic tổng tài kiểu cũ mà giải thích:
“Vì anh ta quá yêu nữ chính, không có cảm giác an toàn, tính chiếm hữu rất mạnh, lúc nào cũng lo được lo mất. Tình yêu như vậy khiến anh ta đau khổ, rồi không kìm được mà làm tổn thương nữ chính, nhưng vẫn thật lòng yêu cô ấy.”
Triệu Mục Trinh không thể hiểu nổi cốt truyện như vậy, logic hoàn toàn không hợp lý.
“Vì yêu một người quá đau khổ, nên có thể vô tư đẩy nỗi đau đó sang cho người khác? Yêu là do anh ta tự chọn, vậy mà hậu quả lại bắt người khác gánh? Anh ta làm cách nào để trở thành tổng tài vậy?
“…”
Ước Tây thật sự bị hỏi khó, trong đầu đầy ắp dấu chấm hỏi. Tổng tài bá đạo rốt cuộc làm cách nào để trở thành tổng tài vậy? Là nhờ bá đạo à?
Cô vắt óc suy nghĩ một lượt, ngơ ngác nhìn Triệu Mục Trinh nói: “Hình như… là tác giả cho anh ta làm tổng tài.”
“Nếu anh ta không làm tổng tài, thì lấy đâu ra người bạn bác sĩ lúc nào gọi cũng có mặt.” Nói đến đây, Ước Tây chợt nhớ ra sự tồn tại của Hồ Hướng Thiên, thấp giọng ồ một tiếng: “Không làm cũng được, anh cũng có mà.”
Triệu Mục Trinh nói: “Em nói Hồ Hướng Thiên à? Anh có cũng không gọi cậu ta đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Cậu ta…” Vừa mở đầu, Triệu Mục Trinh đã mang theo giọng điệu khó nói thành lời, ngập ngừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Bình thường cậu ta đăng mấy cái ‘Nhật ký học tập’ mà như video tấu hài. Đến cuối kỳ sợ trượt nhưng nhất quyết không ôn tập, toàn trông chờ vào việc share ảnh cá chép may mắn lấy hên. Đừng nói là khám bệnh cho em, anh chỉ mong cậu ta đừng ra ngoài hại người sớm quá.”
Ước Tây đeo khẩu trang, tiếng hahaha bị nghẹn lại, cô cười đến mức sặc nhẹ, ho khan hai tiếng:
“Hồ Hướng Thiên bây giờ hài hước thế ư? Em cũng muốn xem video tấu hài đó.”
Triệu Mục Trinh đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, giúp cô dịu lại cơn sặc. Ánh mắt anh nhìn về phía trước, cách đó vài bước chính là phòng khám Chính Tâm mà ban nãy anh tra được trên điện thoại.
“Vào khám trước đã, lát nữa anh cho em xem.”
Phòng khám nhỏ không giống bệnh viện lớn cần đăng ký lấy số rườm rà, tiết kiệm được thời gian nhưng cũng có nhược điểm, đó là quá rảnh rỗi. Bác sĩ trung niên đang ngồi khám kia, ngoại trừ chiếc áo blouse trắng, nhìn thế nào cũng y hệt một ông chủ quán trà thong dong nhàn hạ.
Thấy có người đến, ông nhả bã trà đang ngậm trong miệng vào bình giữ nhiệt, đậy nắp lại, đặt sang một bên. Có cảm giác giống như gặp một ông cụ đi dạo quanh khu dân cư, vừa vươn tay vươn chân tập thể dục, vừa nhàn nhã hỏi cháu đã ăn cơm chưa.
Bác sĩ hỏi: “Ồ, bị bệnh à? Khó chịu chỗ nào?”
Ước Tây ngồi xuống đối diện bác sĩ, chỉnh lại chiếc kính gọng đen trên mặt. Triệu Mục Trinh trả lời là bị sốt, đo ở nhà thấy 38.2 độ.
Bác sĩ gật đầu: “Thế thì đúng là sốt rồi, để đo lại lần nữa nhé.”
Súng đo nhiệt độ quét qua, có thể do vừa đi bộ nên thân nhiệt tăng nhẹ, kết quả lại sốt thêm một chút. Bác sĩ bảo Ước Tây tháo khẩu trang ra, há miệng.
Ước Tây “a” một tiếng, đèn pin nhỏ chiếu vào amidan.
Bác sĩ nói: “Viêm rồi, sao lại ra nông nỗi này?”
Thử nghĩ xem, nếu là ở bệnh viện lớn, vào dịp cuối năm người đến khám đông nghịt như dây chuyền sản xuất, bác sĩ chỉ lo chữa bệnh, làm gì có thời gian rảnh rỗi hỏi bạn tại sao bị bệnh.
Nhưng người ta đã hỏi thì phải trả lời.
Đầu óc Ước Tây vô cùng lanh lẹ, chỉ là lý do bị bệnh thôi mà, cô nhanh chóng bịa ra một cái nóng hổi.
“Bạn trai cháu tối qua lái xe chở cháu đi hóng gió.”
Lời vừa dứt, ánh mắt bác sĩ lập tức khoá chặt người “bạn trai”, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Chậc chậc chậc, giới trẻ bây giờ đúng là vì lãng mạn mà không màng mạng sống. Cái thời tiết này, sao lại nghĩ ra ý tưởng lái xe hóng gió chứ?”
Triệu Mục Trinh chột dạ ho một tiếng.
Bác sĩ tai thính, liếc xéo anh: “Sao? Cậu cũng hóng gió đến cảm lạnh à?”
Triệu Mục Trinh: “Không ạ.”
Bác sĩ kê cho Ước Tây ba lọ thuốc nước, hỏi cô muốn ngồi hay nằm truyền, nằm thì sẽ dễ chịu hơn.
Phía trong có một phòng truyền dịch, không gian hẹp, chỉ có ba chiếc giường nhỏ, chăn ga màu trắng, còn chưa bước vào mà Ước Tây đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô lắc đầu nói: “Cháu ngồi được rồi ạ.”
Bên cạnh tường có một chiếc ghế gỗ dài, sau khi test phản ứng thuốc, bác sĩ treo dây truyền dịch lên móc sắt phía trên, vỗ nhẹ mu bàn tay Ước Tây. Tay cô vừa gầy vừa trắng, tĩnh mạch trên mu bàn tay xanh tím rõ ràng, rất dễ tìm ven.
Chích kim cũng thuận lợi, gần như không đau.
Chỉ là ngay sau đó, thuốc bắt đầu nhỏ giọt, theo ống truyền chảy vào mạch máu, như có một luồng khí lạnh lan dọc theo mu bàn tay. Ước Tây ưm một tiếng rồi nói: “Sao lạnh thế?”
Bác sĩ mang miếng dán giữ ấm đến, dán đúng vị trí, quay sang tán gẫu với Triệu Mục Trinh: “Cậu xem, bạn gái phải chịu khổ rồi đấy. Xe cộ đâu phải muốn lái là lái, ôi chao, giới trẻ bây giờ đúng là…”
Triệu Mục Trinh và Ước Tây nhìn nhau.
Rồi cả hai đều im lặng.
Thật sự quá rảnh rỗi, cả phòng khám chỉ có mỗi Ước Tây là bệnh nhân, vị bác sĩ kia cứ cầm tách trà, bộ dạng y như mấy ông cụ ngồi đầu làng hóng chuyện, hoàn toàn không có ý định nhường không gian riêng cho họ.
“Cậu đẹp trai này, tôi nhìn cậu còn khá trẻ, lái xe được bao lâu rồi?”
“Vừa mới lấy bằng ạ.”
Cũng mới trong kỳ nghỉ đông này thôi, thi xong môn lý thuyết số 4, hoàn thành lớp cảnh báo tai nạn giao thông, vậy là nhận được bằng lái. Chủ yếu do học kỳ này thời gian học lái xe của anh khá đứt quãng, nếu không còn có thể lấy bằng sớm hơn.
Bác sĩ ngạc nhiên “hả” một tiếng, nheo mắt đánh giá chàng trai trẻ rõ ràng có khí chất ôn hoà điềm tĩnh này. Nét nghi hoặc trong ánh mắt ông dần chuyển thành một nỗi cảm khái: “thời đại đã thay đổi, chúng ta đành phải chấp nhận mình già thật rồi.”
“Ghê thật đấy, vừa mới lấy bằng mà đã dám chở bạn gái đi đua xe đêm? Kỹ năng lái xe cần thời gian luyện tập, nhớ chú ý an toàn nhé chàng trai.”
Bầu không khí hiện tại, chính là kiểu ngượng ngùng khó nói nên lời.
May mà lúc đó bên ngoài có người tốt bụng xuất hiện, cất giọng sang sảng gọi to: “Bác sĩ Thôi ơi, lấy hai hộp thuốc cảm!”
Bác sĩ Thôi đáp lời, cuối cùng cũng rời đi.
Ước Tây không nhịn nổi nữa, cười phụt ra tiếng, chiếc kính không tròng trượt xuống mũi, cô đẩy lên, rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu Triệu Mục Trinh ngồi xuống.
Anh ngồi xuống, cô nghiêng người về phía anh, tựa đầu lên vai anh khẽ nói: “Em thấy kỹ thuật của anh cũng đâu tệ.”
Triệu Mục Trinh quay đầu nhìn dáng vẻ cô mím môi cười.
Anh vừa mới lấy bằng, còn chưa lái xe chở cô lần nào.
Ước Tây hỏi: “Bây giờ anh đang ở Di Hoà Thiên Tuỵ đúng không? Đêm qua anh không về nhà, phải giải thích với mẹ anh như nào?”
“Anh nói với mẹ rồi.”
Ước Tây: ?
“Khi nào vậy?”
Triệu Mục Trinh giúp cô chỉnh lại cổ áo, “Tối qua lúc em tắm. Anh nói với bà ấy là đêm nay anh không về.”
Ước Tây từ nhỏ đã ít bị bố mẹ quản thúc, có lẽ là một kiểu bù đắp vì day dứt trong lòng, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là sự thờ ơ khi tình thân đã phai nhạt. Kể từ khi cô điều chỉnh hợp đồng nghệ sĩ, cộng thêm việc Cố Ngọc Bình và Ước Tùng Giang ly hôn, ngoài Ước Thư Lâm thỉnh thoảng nhảy ra ồn ào vài câu, gần như không còn ai can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.
Nhưng Ước Tây biết, gia đình bình thường sẽ không buông lỏng con cái ở độ tuổi đôi mươi như nhà cô.
“Mẹ anh không nói gì sao?”
Triệu Mục Trinh trả lời: “Bà ấy nhắc anh uống ít rượu thôi. Bà tưởng anh ở nhà cậu ruột, hôm qua là sinh nhật chị họ anh.”
“Thế là anh cho nhà người ta leo cây?”
“Không, anh nói với cậu là có việc không tới được, ông ấy bảo không sao, cả nhà họ đều rất lịch sự.”
“Ồ.” Ước Tây gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là cô giáo Mạn Sinh hiện giờ vẫn chưa biết tối qua anh đi đâu đúng không?”
“Bà ấy biết.”
Ước Tây giật mình kinh ngạc: “Sao bà ấy lại biết được!”
“Lúc nãy bọn mình xuống tầng, anh nhắn tin WeChat cho mẹ, nhờ bà hỏi dì Dương xem người bệnh nên uống canh gì thì tốt. Mẹ hỏi chuyện nên anh nói luôn.”
Ước Tây run rẩy đưa bàn tay không bị chích kim ra: “Cho em xem hai người nói gì với nhau được không?”
Triệu Mục Trinh thoải mái mở khoá điện thoại, bấm vào WeChat rồi đưa cho Ước Tây.
Triệu Mục Trinh: [ Hôm nay dì Dương có đến không mẹ? Người ốm nên uống loại canh nào thì tốt ạ? ]
Mẹ: [ Ai bị ốm vậy? ]
Triệu Mục Trinh: [ Bạn gái con bị sốt. ]
Nhìn thấy sticker con gấu nhỏ hoảng hốt trong điện thoại, Ước Tây che miệng cười khúc khích: “Mẹ anh còn biết gửi sticker kìa! Lại còn dùng kiểu dễ thương như này nữa chứ!”
Mẹ: [ Con lấy đâu ra bạn gái vậy? ]
Mẹ: [ Hôm qua dì Chung Lệ của con hỏi, chẳng phải con bảo không có bạn gái sao? ]
Triệu Mục Trinh: [ Sáng hôm qua thì không có, nhưng tối đến thì có rồi ạ. ]
Mẹ: [ Tối qua con sang nhà cậu nhỉ? Bạn gái là bạn của chị họ con à? Có phải hơi nhanh quá không? ]
Triệu Mục Trinh: [ Không phải, tối qua con đến nhà Triệu Ước Tây, bạn gái cũng là cô ấy. ]
Mẹ: [ Vậy con không về, là ngủ lại đó sao? ]
Triệu Mục Trinh: [ Vâng. ]
Mẹ: [ Mục Trinh, không phải mẹ muốn trách con, cũng tại mẹ vẫn luôn không biết nên với con về vấn đề này thế nào cho phải. Mẹ biết con thông minh, hiểu chuyện, chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý ổn thoả… nhưng lần này thật sự không ổn. Ngay ngày đầu tiên yêu nhau mà con đã ngủ lại nhà bạn gái, thế là không được, như vậy là không tôn trọng con bé. ]
Mẹ: [ Chuyện đã rồi thì mẹ không nói thêm nữa, nhưng đợi khi nào con về nhà, mẹ con mình nói chuyện một lúc nhé? Chúng ta cố gắng bù đắp phần nào, phải thể hiện thành ý một chút. ]
Mẹ: [ Tây Tây bị sốt đúng không? Đã đi khám chưa? ]
Triệu Mục Trinh: [ Bọn con đang trên đường. ]
Mẹ: [ Vậy thì gửi địa chỉ cho mẹ, lát nữa mẹ bảo dì Dương nấu canh, chuẩn bị thêm vài món ăn kèm, rồi để Tiểu Trương đưa đến. Tây Tây thích ăn món gì? ]
Triệu Mục Trinh liệt kê hết những món Ước Tây thích và những món cô kiêng.
Cuối cùng, anh hỏi: [ Con thật sự đã làm sai sao? ]
Cách anh và Triệu Ước Tây quen biết rồi thân thiết vốn dĩ đã không bình thường, những chuyện “không đúng”, “không nên” giữa họ, đâu chỉ một lần.
Mẹ anh trả lời: [ Theo lẽ thường thì không đúng, nhưng lẽ thường cũng chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Trước tiên con phải xác định rõ bản thân có tỉnh táo, nghiêm túc và có trách nhiệm hay không, sau đó hãy hỏi thử cảm nhận của Tây Tây. Nhất định phải chân thành, tự nguyện và tôn trọng con gái, làm được không? ]
Hôm khai trương Văn Trai Nhã Xá, trên đường về, chị Tinh từng phân tích Triệu Mục Trinh, nói anh “nhìn là biết không thiếu người yêu thương, cho nên trông anh mới ôn hoà, khiêm nhường, hiểu lễ nghĩa” như thế.
Đến giờ phút này Ước Tây mới thực sự cảm nhận sâu sắc điều đó.
Tuy rằng mất bố từ nhỏ, nhưng bên cạnh anh chưa từng thiếu người dẫn lối. Mỗi khi sao trời mù mịt, luôn có người dạy anh thế nào là ánh trăng dịu dàng.
Ước Tây trả điện thoại cho anh.
“Không có gì là sai cả. Em thích anh nhất.”
Cô nép vào lòng anh, giọng nói thì thầm bên tai anh như lời thủ thỉ thân mật nhất: “Triệu Mục Trinh, bọn mình hãy yêu nhau một cách dũng cảm nhé.”
“Ừm.”
Đồng hồ treo tường đếm từng nhịp tích tắc, âm thanh trầm thấp, là tiếng động duy nhất có thể nghe thấy trong phòng truyền dịch. Phòng khám bên ngoài lâu lâu lại vang lên tiếng bác sĩ trò chuyện với các bệnh nhân khác nhau, còn có tiếng còi xe lướt qua trước cửa.
Tất cả những âm thanh đó hòa quyện vào nhau.
“Có thể kể cho em nghe về bố anh không? Ông ấy giống như trong viết sao?”
Triệu Mục Trinh im lặng lắc đầu, trong khoảng lặng ấy, anh có lẽ đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
“Câu chuyện đó là giả.”
“Giả sao?” Ước Tây hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự kinh ngạc: “Nhưng… chẳng phải nói là dựa trên câu chuyện có thật sao? Thị trấn Thường Vu, ngõ Mão Nhật, phố Tỳ Lam Bà, những nơi đó đều có tồn tại mà?”
“Cuốn sách này mẹ anh viết sau khi bố anh mất. Có lẽ, con người theo bản năng sẽ tránh né nỗi đau khi nhớ lại hồi ức.”
Anh ngừng một lát, nói: “Họ chưa từng kết hôn, bố anh cả đời không lập gia đình, mẹ anh cũng không quay trở lại trấn Thường Vu sau nhiều năm như trong sách viết. Bà chỉ đến đó một lần vào năm mười tám tuổi, ăn mặc lộng lẫy, phong cách thời thượng, đôi giày da của bà bị giẫm ướt tại bến tàu cũ kỹ ở ngõ Mão Nhật. Khi ấy có người hỏi bà có phải đi nhầm chỗ rồi không, người đó chính là bố anh.”