Chương 7: Ngủ nướng“Ăn ngon uống ngon, còn kiếm được cả bạn trai”| editor: ilovesther_
Chiều tối, Triệu Mục Trinh trở về, ngoài kem ra còn mang theo một con mèo ta.
Dáng không lớn lắm, bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt mèo màu hổ phách sáng rực, kêu lên một tiếng vô cùng êm ái.
Ước Tây ngồi xổm xuống, vừa ngắm mèo vừa m*t cây kem ngọt trong tay, đôi môi căng bóng hồng hào khẽ mím lại vì lạnh. Cô ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.
“Triệu Mục Trinh ơi, cậu vì tôi mà đi trộm mèo hả?”
Giọng nói có xu hướng cảm động, nhưng Triệu Mục Trinh – người bị gán cho tội danh ăn trộm đã kịp thời ngăn lại.
“Mượn thôi, mèo nhà Hồ Hướng Thiên.”
Ước Tây “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Nó tên là gì vậy?”
Triệu Mục Trinh: “Đỗ Đen.”
Ước Tây nhìn bộ lông đen nhánh của nó, khoé miệng cô khẽ giật, không giấu nổi vẻ ghét bỏ lẫn thương hại, “Đặt tên cũng tiện thật.”
Ước Tây đối với mấy loại thú cưng như chó mèo không quá yêu hay ghét, ấn tượng sâu sắc nhất về mèo chỉ dừng lại ở con Ragdoll kiêu kỳ mà bạn trai Bặc Tâm Từ nuôi.
Đôi mắt xanh trong veo, quyến rũ đến mức hút hồn, lại thêm có đủ thứ tính xấu khó chiều, nên được đặt cho biệt danh —— Triệu Ước Tây của giới mèo.
Mèo Ragdoll tên thật là Winter. Bặc Tâm Từ, người chị em thân thiết hở tí là xưng hô “mẹ con” với Ước Tây, thích nhất là ôm con mèo này đi khoe khoang khắp nơi.
Cô ấy cảm thấy câu nói lãng bạn nhất mà bạn trai từng nói chính là —— “Sau này tụi mình sinh một bé gái giống như Triệu Ước Tây nhé”. Bặc Tâm Từ cảm động đến nỗi mất trí hét lên, “Aaaaa, con gái tôi là đẹp nhất trần gian!”
Ước Tây đặt rất nhiều kỳ vọng vào Đỗ Đen.
“Nó bắt chuột giỏi lắm hả?”
Triệu Mục Trinh cố ý để lại một miếng đuôi cá kho từ bữa tối, đặt vào bát thức ăn mèo, như thể đang chiêu đãi một mãnh tướng trước khi lâm trận. Anh tìm thêm một cái bát cũ nữa, rót nước quá nửa rồi đặt cạnh bát thức ăn.
Mức độ chiêu đãi coi như đã đạt chuẩn.
Hai người họ ngồi xổm cạnh nhau, cùng nhìn con mèo đen nhỏ hì hục gặm xương cá.
Triệu Mục Trinh cũng không chắc chắn lắm.
“Hồ Hướng Thiên nói mẹ của Đỗ Đen bắt chuột rất giỏi, Đỗ Đen chắc ít nhiều cũng có gen di truyền.”
Ước Tây nghe xong rất không hài lòng: “Mẹ nó giỏi sao cậu không mượn mẹ nó, mượn con nhỏ này có đáng tin không? Đừng nói nó còn chưa cai sữa nha?”
Mèo con bé nhỏ không hề hay biết rằng, trong lúc nó đang say sưa ăn uống ngon lành, chị gái xinh đẹp bên cạnh vừa xem nó mukbang vừa ghét bỏ muốn trả hàng.
“… Cai sữa rồi,” Triệu Mục Trinh ngừng hai giây, “nó ăn được cá rồi mà.”
Ước Tây không tin lắm, “Nó được việc thật không đó? Không mượn mẹ nó được hả?”
“Được, nhưng mượn cũng vô ích. Mèo già sống ở nhà Hồ Hướng Thiên nhiều năm rồi, quen đường về nhà, dù có mượn thì tối nó cũng sẽ tự chạy về.”
Ý anh là mèo con chưa quen nhà, lừa tới đây chiêu đãi một miếng đuôi cá ngon lành, nó sẽ ngoan ngoãn làm việc.
“Thôi được rồi.”
Ước Tây thỏa hiệp, đưa hai ngón tay v**t v* đầu mèo con, giọng ngọt ngào cổ vũ: “Đỗ Đen, ăn no rồi phải cố gắng lên nhé.”
Triệu Mục Trinh liếc sang chỗ khác, khẽ mỉm cười.
Mỗi tối Triệu Mục Trinh sẽ nhốt Đỗ Đen vào phòng Triệu Ước Tây, kỳ vọng mãnh tướng tí hon này một mình tiêu diệt kẻ thù, nhưng hai ngày đầu không hề có động tĩnh gì.
Đến sáng sớm hôm sau, cửa vừa mở, Đỗ Đen len qua khe cửa phóng vụt ra ngoài. Ước Tây nhìn con mèo đen nhỏ thảnh thơi nằm dưới gốc cây lựu hóng mát, quay đầu hỏi Triệu Mục Trinh:
“Nó mới tới nhà cậu nên chưa thích nghi được hả?”
Triệu Mục Trinh cũng chưa từng nuôi mèo, nói có lẽ vậy.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng thời cấp ba của anh không hề nhàn rỗi.
Buổi sáng, trong sân vang lên tiếng củi cháy lách tách dưới bếp đun nước, cả nhà họ Triệu đã ăn sáng xong. Ước Tây vẫn mặc đồ ngủ, đi vệ sinh xong lại định quay về phòng ngủ nướng tiếp.
Gặp Triệu Mục Trinh cô cũng chỉ nói đôi câu, lười tính toán chuyện con mèo với anh nữa. Mơ màng đi đến trước cửa phòng, Ước Tây chợt nhớ ra điều gì đó, lại đi xuống hành lang gọi người.
“Triệu Mục Trinh.”
“Ừm?” Anh đứng trước ô cửa sổ nhỏ, quay đầu lại, áo phông trắng và quần thể thao xám dài, vừa tràn đầy sức sống vừa sạch sẽ gọn gàng.
“Khi nào tôi ngủ dậy có thể dùng máy tính của cậu chơi game không?”
“Được.”
Ước Tây không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy.
“Vậy mật khẩu…”
Anh nhìn đồng hồ cơ màu đen đeo trên cổ tay, rõ ràng đang vội.
“Không có mật khẩu, cậu mở lên là dùng được.”
“Ồ.”
Nhìn bóng lưng anh gấp gáp xuống lầu, Ước Tây lại có một cảm thán mới. Ở trấn Thường Vu này đêm đến không cần khoá cửa, gọi là dân dã chất phác. Vậy Triệu Mục Trinh đến máy tính cũng không đặt mật khẩu thì nên gọi là gì nhỉ?
Ước Tây đã hẹn Bặc Tâm Từ lập đội chơi game bắn súng, hai người ở sảnh chờ tán gẫu trong lúc đợi nhóm bạn của bạn trai Bặc Tâm Từ.
Đối với Bặc Tâm Từ, không có mối quan hệ nam nữ nào là bạn bè trong sáng, ngay cả giọng điệu cũng ẩn ý mập mờ:
“Thủ khoa kia dễ nói chuyện vậy á? Mỹ nhân kế thành công rồi à?”
Ước Tây nhớ lại hình ảnh mình sáng nay, mặt chưa rửa răng chưa đánh, tóc trên đỉnh đầu có khi còn dựng ngược lên, chẳng dính dáng gì đến từ “mỹ nhân kế” cả.
Cô không nhịn được khen Triệu Mục Trinh: “Mượn máy tính thôi mà, cậu ấy vốn dĩ đã dễ nói chuyện rồi. Với cả trong máy cậu ấy chẳng có gì mờ ám đâu.”
Bặc Tâm Từ hét lên: “Không thể nào!”
“Không có cái máy tính nào của đàn ông là sạch sẽ cả! Cậu đoán xem lần trước tớ nhìn thấy gì trong máy của Bành Duy Châu? “Quan hệ ngoại giao các nước” đấy, tớ vừa bấm vào thư mục nước Nhật thôi là bẩn mắt rồi…”
Góc phải màn hình có con trỏ nhấp nháy, QQ của Triệu Mục Trinh có tin nhắn mới từ Hồ Hướng Thiên.
Ước Tây dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Mục Trinh.
[ Bạn cùng bàn của cậu cần bảng thống kê gì đó, có phải cái lưu ngoài desktop không? ]
Triệu Mục Trinh trả lời ngay: [ Phải, cậu gửi cho cậu ấy đi. ]
Ước Tây kéo tệp tin gửi đi, nhìn thấy lịch sử trò chuyện của họ ngày hôm qua. Hồ Hướng Thiên nhiệt tình giống một tên tay sai, nhắn “đại ca đại ca, cho cậu xem cái này hay lắm”.
Bên dưới là một file video.
Tên file dài lê thê, tiếng Trung xen lẫn tiếng Nhật, các từ khoá khiến Ước Tây cau mày, da đầu cô tê dại.
Bảy người đàn ông, mỹ nữ, đột nhập, đồng phục…
Triệu Mục Trinh lúc đó không thèm để ý, nhưng Ước Tây không nhịn được cơn tò mò nên bấm vào xem. Phải nói là hình ảnh đủ màu sắc, bảo đánh nhau kịch liệt cũng không quá lời.
Trời đánh cái đám Hồ Lô Biến*!
*葫芦娃 – Hồ Lô Biến/ Anh em Hồ Lô – bộ phim hoạt hình gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ.
Vừa mở file là bên phía Hồ Hướng Thiên nhận được thông báo, tên khốn kia lập tức cười điên cuồng:
[ Hahahahahahaha, phim k*ch th*ch không đại ca? ]
Ước Tây cạn lời.
Hồ Hướng Thiên chưa chịu dừng lại: [ Giỡn chút thôi, em có hàng xịn đây, chân dài ngực khủng, full HD không che, đại ca muốn không?]
Ước Tây nhìn chằm chằm màn hình, nhăn mặt ghê tởm như thấy ruồi bọ, ngón tay gõ mạnh, gõ ra một chữ vang dội.
[ Cút! ]
Chuyện này Ước Tây đã kể lại với Triệu Mục Trinh, dù không nói thì anh ấy cũng nhìn thấy lịch sử trò chuyện. Phản ứng của Triệu Mục Trinh rất bình thản.
Ước Tây nảy sinh bất mãn với Hồ Hướng Thiên, vậy nên cả con mèo nhà anh ta cô cũng không vừa mắt.
Không phải bịa đặt vô cớ, mà là chính mắt Ước Tây nhìn thấy.
Chiều tối hôm đó, một con mèo vằn hoa thân hình cường tráng từ hẻm bên cạnh nhảy ra, kêu lên một sắc lẹm đã dụ dỗ Đỗ Đen đi mất.
Ước Tây lẩm bẩm một mình: “Nó căn bản không có ý định bắt chuột, đến nhà cậu là để du lịch nghỉ dưỡng, ăn ngon uống ngon còn kiếm được cả bạn trai.”
Triệu Mục Trinh ngồi sau máy tính, đang bận rộn nên chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ “ăn ngon uống ngon”, suýt nữa anh không phân biệt được cô đang nói mèo hay nói chính mình.
Ngón tay dừng lại trên bàn phím, anh nhìn về phía Ước Tây.
Cô nằm sấp trên giường, trút giận bằng cách chém trái cây trên ipad, ra tay rất mạnh.
Cô chơi game rất đa dạng, trò gì cũng thử, nhưng thử xong một lần rồi lại chán.
“Bạn trai nào?”
Ước Tây chém một đường ngang, hiệu ứng màn hình bùng nổ, cô đưa mắt nhìn sang Triệu Mục Trinh, hận thấu xương nói: “Con mèo nhà hàng xóm ấy, hai đứa nó yêu nhau rồi.”
“Yêu nhau rồi?”
Ước Tây: “Ừ! Yêu nhau rồi.”
Ra mắt từ khi còn nhỏ, hầu hết những ngày sinh nhật trong ký ức của Ước Tây đều diễn ra ở studio hoặc phim trường. Cô mắc kẹt giữa thế giới của người lớn, đón nhận những lời chúc tốt đẹp từ họ, phải trở thành đại minh tinh, phải trở thành một diễn viên giỏi.
Không ngờ lại có ngày đi chệch hướng, phụ lòng mong đợi của tiền bối, bắt đầu làm mấy trò của paparazzi.
Ngồi xổm rình rập nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được thời cơ hoàn hảo. Ước Tây nằm nhoài ra hành lang tầng hai, giơ máy ảnh polaroid chụp ngay bằng chứng thép – cảnh Đỗ Đen lén lút hẹn hò với bạn trai.
Cầm tấm ảnh vẩy nhẹ, hình ảnh hiện ra rõ nét.
Ước Tây nhìn xuống, khoé môi cong lên, hiện trường đôi mèo tình chàng ý thiếp đã bị cô chụp lại rồi.
Dưới sân bỗng phát ra tiếng cười, Ước Tây giật mình kinh hãi, máy ảnh suýt chút nữa rơi từ tầng hai xuống.
Người mới đến ngẩng đầu lên, nụ cười càng tươi hơn.
“Không ngờ cậu thích mèo đến vậy nha?”
Ước Tây nhìn chằm chằm.
Lông mày dần giãn ra, nhớ rồi.
Cậu ta tên Võ Thái Hưng, là bạn học của Triệu Mục Trinh, từng tặng cô một cái quạt rách.
Ước Tây chào hỏi xã giao.
Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, Triệu Mục Trinh đã tạo cho Ước Tây một hiểu lầm lớn, khiến cô nghĩ rằng con trai ở đây đều ít nói.
Hôm nay mới được mở mang kiến thức thế nào là nói nhiều.
Võ Thái Hưng phản ứng nhanh, tinh ý nhận ra Ước Tây hào hứng với chủ đề gì, rất biết cách mở rộng câu chuyện. Sau khi phát hiện Ước Tây không quá hứng thú với mèo, cậu ta liền chuyển sang kể đủ thứ chuyện về trường cấp ba Thường Vu, về kỳ nghỉ hè dài không có gì để làm.
Ước Tây hỏi thêm một câu, “Sao Triệu Mục Trinh có vẻ bận rộn thế?”
Đề tài chuyển sang Triệu Mục Trinh.
Ước Tây giờ mới biết những ngày qua anh đi sớm về muộn, hoá ra là đi làm thầy giáo.
Trường tiểu học của thị trấn năm nay chỉ có một giáo viên tiếng Anh. Vậy mà cô giáo lại nghỉ thai sản, tạm thời không tìm được người thay thế, khiến lớp cuối cấp bị thiếu tiết học.
Sau khi thi đại học xong, hiệu trưởng mời Triệu Mục Trinh về hỗ trợ bổ túc tiếng Anh cho mấy em nhỏ.
Ước Tây như bừng tỉnh, thuận miệng hỏi tiếp: “Ồ, vậy tính ra cậu ấy đi làm thêm à? Có tiền lương cơ bản không?”
Võ Thái Hưng gãi đầu nói: “Haizzz, làm gì thu học phí, giúp không công thôi.”
Nói thật thì Ước Tây đã bắt đầu đóng phim kiếm tiền từ khi còn bé tí, chuyện khác cô không biết, nhưng đạo lý “có làm thì mới có ăn” đã khắc sâu vào đầu cô. Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, cũng chẳng có vị Bồ Tát nào không lấy một đồng.
“Thuê giáo viên cũng phải tốn tiền, tại sao đến Triệu Mục Trinh lại không thu học phí?”
Càng là nơi nhỏ, quan hệ tình cảm giữa người với người càng rắc rối, Võ Thái Hưng nhất thời cũng không nói rõ được.
Cậu ta ngắc ngứ một lúc lâu, rồi bỗng như nghĩ thông điều gì, thay đổi tư thế, chống khuỷu tay lên bàn, nhân tiện dịch lại gần Ước Tây, nói như kể bí mật: “Thì là không thu tiền đấy, dù sao Triệu Mục Trinh cũng không để ý mấy đồng này. Tây Tây, cậu là họ hàng với nhà cậu ấy, chắc ít nhiều cũng nghe qua chuyện mẹ cậu ấy rồi chứ?”
Đến trấn Thường Vu một thời gian rồi, ngay cả lúc trò chuyện trong bữa cơm Ước Tây cũng chưa từng nghe ai nhắc đến bố mẹ Triệu Mục Trinh.
Cô vẫn luôn mặc định bố mẹ anh đi làm ăn xa.
Bỗng nhiên nghe Võ Thái Hưng nói một cách bí ẩn, cô lập tức phát hiện ra có gì đó bất thường. Con trai đỗ thủ khoa khối Tự nhiên thành phố Nam Hồ, chuyện rạng danh tổ tiên như vậy mà bố mẹ cũng không về một chuyến sao?
“Võ Thái Hưng, cậu đến đây làm gì?”
Võ Thái Hưng vừa định nói sâu hơn thì trên cầu thang vọng xuống tiếng của Triệu Mục Trinh, con mèo đen mới vừa nãy còn đang bận yêu đương lúc này đã như lính tiên phong của anh, dẫn đầu lao xuống tầng.
Còn anh bước đi vững vàng, chậm rãi đi xuống sau.
Võ Thái Hưng nói: “Mẹ tôi luộc ít lạc bảo mang sang cho nhà cậu, tiện thể trò chuyện với Tây Tây luôn.”
Ước Tây nhìn cái bàn bừa bộn trước mắt, rơi vào trầm mặc sâu sắc, cậu ta nãy giờ có nói chỗ lạc này là mang đến cho nhà họ Triệu đâu!
Rõ ràng là nhiệt tình bốc một nắm lớn đưa cho cô, không quên khoe mẹ cậu ta có tài luộc lạc độc nhất vô nhị ở trấn Thường Vu.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép như Ước Tây sao có thể hất đồ đi, không nể mặt mà từ chối chứ?
Tuyệt đối không nhé!
Cũng tại lúc đầu Võ Thái Hưng toàn nói những chuyện nhàm chán, Ước Tây thầm nghĩ, cô là kiểu người một khi nói chuyện không hợp thì đến cái liếc mắt cũng lười cho, có lẽ cũng nên rèn luyện tính kiên nhẫn rồi.
Thế là cô cố nhịn cảm giác buồn chán, nghe Võ Thái Hưng luyên thuyên hết chủ đề này đến chủ đề khác, bản thân thì ậm ừ cho có. Nếu chán quá cô lại bóc lạc nhét vào miệng, coi như tự rèn luyện bản thân.
Nói qua nói lại, không biết từ bao giờ…
Lạc đã ăn hết một nửa.
Triệu Mục Trinh chỉ là đi ngang qua, không có ý định tham gia câu chuyện của họ, anh đi qua hành lang vào thẳng bếp rót nước.
Đợi đến khi Triệu Mục Trinh ra ngoài, Võ Thái Hưng đã không còn ở đó.
“Cậu ta đâu rồi?”
Ước Tây cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành, còn biết tự dọn dẹp rồi đây này, vỏ lạc đã được cô gom vào một cái bát lớn.
Cô vẫn nghiêm túc thu dọn phần còn sót lại, không nhìn Triệu Mục Trinh, thản nhiên đáp: “Tôi vừa nhận được tin nhắn giao hàng, hỏi cậu ta điểm nhận hàng ở đâu, cậu ta bảo để cậu ta đi lấy giúp tôi.”
Nói xong là một khoảng im lặng kéo dài, yên tĩnh đến mức Ước Tây đang chuyên tâm dọn dẹp cho rằng Triệu Mục Trinh đã nhẹ nhàng lên tầng rồi.
“Cậu ta vừa gọi cậu là Tây Tây.”
Ước Tây say mê lao động, sống lưng chợt khựng lại, ngẩng đầu theo phản xạ tìm giọng nói. Thiếu niên đứng thẳng tắp dưới mái hiên đối diện, sắc mắt anh lạnh tanh.
Vẻ ngơ ngác của cô giống như chưa nghe thấy gì, Triệu Mục Trinh lặp lại lần nữa, so với giọng trầm đều lúc nãy, lần này càng có cảm giác nghiêm túc chất vấn hơn.
“Cậu ta vừa gọi cậu là Tây Tây.”