4
Kiếp trước chính vì sự dung túng của họ, mà Hà Chính càng ngày quá đáng.
Kiếp này, tôi cũng sẽ cho họ nếm mùi pháo.
Chưa đợi mẹ mắng xong, tôi đã châm một quả pháo và ném xuống chân họ, sau đó nhanh chóng né đi.
Tiếng "bùm" lớn vang lên, mẹ tôi giật mình, chỉ vào tôi mà mắng.
Tôi nhanh nhảu hét lên: "Mẹ ơi, năm mới vui vẻ, thổi bay hết xui xẻo đi!"
Tôi lại ném pháo qua, mẹ tôi vẫn cố nhịn để không mắng vài câu, ôm túi pháo chui tọt vào trong nhà.
Nhưng tôi không định dừng lại, dùng số pháo còn lại đuổi theo Hà Chính mà ném.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi ném hết, tôi lập tức chạy đến cửa hàng tạp hóa, dùng hai trăm tệ, lại mua một túi pháo nữa.
Vừa đuổi theo để ném Hà Chính, vừa hét: "Chơi không? Nào, chơi cùng chị đi!"
Màn kịch này kéo dài cho đến bữa cơm tất niên mới tạm dừng.
Mẹ tôi vừa bày bát đũa, vừa cằn nhằn: "Kiếp trước đã tạo nghiệp gì không biết, kiếp này lại đẻ ra cái đứa vô liêm sỉ, còn nhận nuôi cái đồ phá gia chi tử này."
"Pháo có thể ném lung tung vào người khác sao?"
Tôi lập tức kéo mặt dài ra: "Mẹ ơi, con đã nói với mẹ là Hà Chính ném pháo vào con, nhưng mẹ có nghe không?"
Lời nói đó khiến mẹ tôi giật mình, há miệng liền mắng: "Mày, mày là cái đồ dã chủng được nhặt về, sao có thể so với con trai ruột của tao?"
Quả nhiên, đó mới là lời nói thật lòng của họ.