Tái Sinh, Tôi Trả Thù Cả Gia Đình

Chương 6



 

Hà Chính kinh hoàng nhìn tôi.

 Còn tôi thì cười đến tột cùng: "Mọi người chơi đi, tiếp tục chơi đi, nhưng phải chơi pháo, hiểu không."

 Mẹ tôi tức giận cầm chổi lên định đánh, tôi nhanh nhẹn né sang một bên, rồi ném một quả pháo tép đã châm lửa về phía bà. Bà sợ hãi né tránh, lẩm bẩm chửi rủa: "Điên rồi, con nhỏ này điên rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Điên ư, là bị các người ép cho điên. Thực ra từ khi tôi có ký ức, tôi đã bị bỏ rơi ở cô nhi viện. Không biết bố mẹ ruột là ai, cũng không biết tại sao lại bị bỏ rơi. Cho đến năm 5 tuổi, một cặp vợ chồng đã chọn tôi, nhận tôi làm con gái nuôi của họ.

 Cuộc sống tốt đẹp không kéo dài bao lâu, khi tôi lên 7 tuổi, mẹ nuôi vốn dĩ chưa bao giờ mang thai lại đột nhiên phát hiện có thai, từ đó cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Đặc biệt là sau khi Hà Chính ra đời, tôi càng trở nên thừa thãi. Họ đánh mắng tôi không ngớt, chỗ nào cũng tỏ vẻ ghét bỏ.

Vì nhận nuôi một đứa con gái, nên họ mới bị tuyệt đường con cái. Từ nhỏ tôi đã bị họ sai vặt đi nhặt củi, cho gà cho lợn ăn. Lớn hơn chút lại phải nấu cơm. Lúc đó họ vừa mắng vừa rửa bát, nói rằng tôi không phải con ruột của họ, có cơm ăn đã là ơn huệ. 

Họ muốn tôi biết ơn, biết điều, sau này báo đáp họ. Tôi cũng nghĩ như vậy, nên luôn nhẫn nhịn mọi chuyện. Cố gắng nhường nhịn Hà Chính, việc nhà gì cũng làm, mặc dù như vậy, họ vẫn đối xử với tôi như vậy. Đến cuối cùng, tôi vẫn không có kết cục tốt đẹp.