Tôi cười khẩy: "Sao cháu biết không mất gì? Chẳng lẽ chính cháu là tên trộm à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Diệp Đại Bảo mặt đỏ bừng, không kìm được tức giận, hét lên với tôi: "Thím là đồ đàn bà độc ác! Thím cố tình khiến mẹ tôi bị thương, còn giữ tiền của không chịu đưa cho chúng tôi dùng. Thím rốt cuộc có ý đồ gì hả?"
Tôi nhìn đứa trẻ tức đến đỏ bừng cả mặt: "Đồ của tôi, tại sao tôi phải đưa cho cháu dùng? Cháu là cái thá gì?"
"Thím lấy chú hai của tôi là để phục vụ cả nhà chúng tôi! Không cho tiền, không chịu làm việc thì cút về đi, nhà tôi không cần loại người như thím!"
Tôi mỉm cười dịu dàng nhìn về phía Diệp Tây Châu, sắc mặt anh ta đen lại: "Im ngay! Cháu dám nói những lời như thế sao?"
"Sao lại không dám? Ông bà nội nói rồi, người đàn bà này lấy chú hai chính là để phục vụ cho gia đình chúng ta, làm trâu làm ngựa. Mẹ cháu nói, cô ta lấy chồng là để chúng ta được ăn thịt, mặc đồ mới mà không phải làm việc. Nhưng bây giờ cô ta đã về đây được mấy ngày, cháu chẳng thấy được gì cả, bữa nào cũng chỉ ăn cháo loãng. Con đàn bà này đúng là đồ lừa đảo, đuổi cô ta đi!"
"Vậy ra ông bà nội và mẹ cháu coi tôi là người hầu, là kẻ bị lợi dụng à? Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi nhé!"
Tôi vừa nói vừa bật cười, Diệp Tây Châu mặt đanh lại, giận dữ nhìn cha mẹ mình: "Cha mẹ... thật quá đáng!"
Cha mẹ của Diệp Tây Châu lúng túng kéo Diệp Đại Bảo rời khỏi phòng.
Tôi khoanh tay nhìn Diệp Tây Châu: "Nói thẳng luôn đi, tôi sẽ không làm trâu làm ngựa cho cái nhà này. Nhân lúc còn kịp, hãy ly hôn đi. Tìm người khác làm kẻ bị lợi dụng, chúng ta chia tay trong yên bình."
"Anh sẽ không ly hôn! Vũ Vi, cha mẹ anh hồ đồ, em đừng chấp họ. Anh thề sẽ đối xử tốt với em."
"Đối xử tốt với tôi kiểu gì? Tiền của anh nuôi cha mẹ, chị dâu và cháu anh còn chẳng đủ, vậy anh lấy gì mà hứa hẹn với tôi?"
Diệp Tây Châu im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Vũ Vi, cha mẹ anh như vậy, anh không còn cách nào khác. Dù sao phụng dưỡng cha mẹ là lẽ đương nhiên, anh không thể bỏ họ được. Nhưng chị dâu anh thì khác, anh sẽ chia nhà với họ."
Lời này khiến tôi nhướng mày, nói ra được những lời như vậy quả thật không dễ dàng. Nhưng Diệp Tây Châu thật sự có thể bỏ mặc Thẩm Phương Băng sao?
Không thể nào! Anh ta đang nói dối, vẫn muốn giữ chân tôi!
13
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đại Bảo đến tìm tôi.
Thằng nhóc sói con đó nhìn tôi bằng ánh mắt thù hận: "Tần Vũ Vi, mẹ tôi bảo thím đến bệnh viện một chuyến."
Thẩm Phương Băng muốn gặp tôi sao?
Dựa vào đâu mà tôi phải đi gặp cô ta?
Tôi từ chối đến bệnh viện gặp Thẩm Phương Băng, khiến Diệp Đại Bảo tức tối bỏ đi.
Nhưng chỉ vài giờ sau, nó lại đến tìm tôi, nói rằng Thẩm Phương Băng có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Thẩm Phương Băng đã nhập viện mấy ngày rồi, vẫn chưa xuất viện.
Tôi biết hôm đó cô ta bị ngã không nhẹ, nhưng cũng không đến mức phải nằm viện lâu như vậy chứ?
Dù sao thì, với tình hình kinh tế của nhà họ Diệp bây giờ, chắc chắn không có đủ tiền để nuôi cô ta nằm dài hưởng thụ trong bệnh viện đâu.