Chỉ nhìn thấy nước mắt của Hứa Niệm thôi, tôi cũng không kìm được mà bật khóc.
Thằng bé bước lên một bước, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối tôi.
Rồi ngẩng mặt lên, chầm chậm gỡ khẩu trang tôi đang đeo, lặng lẽ nhìn vào vết sẹo xấu xí trên gương mặt tôi.
Ngón tay nhỏ chạm khẽ vào đó.
“Mẹ ơi” thằng bé khẽ gọi.
Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Tôi cúi người ôm lấy tấm lưng gầy guộc ấy — đứa trẻ từng ngày lớn lên thiếu vắng vòng tay của mẹ.
Hứa Niệm, đứa bé luôn điềm tĩnh và chững chạc, được chính tay Tần Cận Nam nuôi nấng và dạy dỗ, lúc này đang nằm trong vòng tay tôi mà bật khóc nức nở — như một đứa trẻ thật sự.
Suốt khoảng thời gian đó, Tần Cận Nam vẫn ngồi cạnh tôi, không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc mà dịu dàng.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nấc tôi không còn kìm nén được, anh mới đưa tay kéo Hứa Niệm ra, nhẹ giọng:
“Mẹ con cần nghỉ ngơi rồi.”
32
Đêm khuya.
Tôi ngồi ở đầu giường trong phòng ngủ chính, lật xem từng bức ảnh của Hứa Niệm — từ khi còn đỏ hỏn đến lúc đã mười tuổi.
Mỗi năm đều có ảnh, không thiếu một giai đoạn nào.
Tần Cận Nam đã nuôi thằng bé rất tốt.
Anh bước ra từ phòng tắm, không nói gì, chỉ vén chăn ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi hơi dịch người, rút chân lại một chút.
Nhưng anh đã đưa tay ôm lấy lưng và eo tôi, kéo tôi sát vào lòng.
“Em có biết…” Tần Cận Nam mở lời, “anh đã nhận ra em từ khi nào không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Đêm ngày 23 tháng trước, đúng 12 giờ. Em đứng trước hiệu sách, cho một con ch.ó hoang ăn.”
“Lúc đó, xe anh chạy ngang. Chỉ nhìn thấy bóng nghiêng của em, nhưng tim anh… tim anh đập thình thịch như muốn nhảy khỏi ngực.”
“Gần mười năm rồi, chưa từng có cảm giác nào khiến anh d.a.o động như vậy.”
Tần Cận Nam khẽ vuốt tay tôi.
“Nhưng cái hệ thống đó, nó không để yên cho anh. Mười năm qua, anh làm khổ nó đủ kiểu, nó cũng không ngừng giăng bẫy anh.”
“Anh sợ đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, hay chỉ là một ảo ảnh dưới nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì vậy, dù đã nhận ra em, anh vẫn không dám đến gần. Anh sợ… sợ rằng nếu lại gần, em sẽ biến mất.”
Cánh tay rắn rỏi của anh siết chặt lấy tôi, không cho tôi trốn đi đâu nữa.
Tôi tựa vào vai anh, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói:
“Cho nên, đêm đó ở lối thoát hiểm công ty, là anh cố ý.”
Tần Cận Nam không phủ nhận. Anh gật đầu, rất thẳng thắn.
“Anh biết đó là em. Nhưng anh sợ, sợ đến mức không dám chạm vào.”
Một người như Tần Cận Nam, vậy mà cũng có thể thừa nhận rằng mình sợ.
“Mười năm qua, anh mơ rất nhiều lần. Trong mơ, em luôn hiện lên rõ ràng. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy… tất cả lại biến mất.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Anh không muốn lần này cũng là một giấc mơ.”
“Vì vậy, anh chỉ có thể âm thầm quan sát em, theo dõi em, thậm chí cố tình để em xuất hiện trước mặt anh hết lần này đến lần khác.”
“Chỉ khi chắc chắn… anh mới dám vươn tay giữ lấy em.”
33
Đêm đó, tôi nằm nghiêng trên chiếc giường của Tần Cận Nam.
Anh nằm ngay bên cạnh, vòng tay ôm lấy tôi, kề sát không rời.
Ánh trăng dịu dàng rọi qua khe cửa sổ, vẽ một vệt sáng mờ mờ lên nền nhà và chăn gối.
Tần Cận Nam ôm tôi, cùng tôi ngắm ánh trăng ngoài kia.
“Con chó hoang mà em từng cho ăn, anh cho người mang về rồi” anh nói nhỏ.
“Nó đang được nuôi ở khu vườn ngoài kia. Nếu em muốn, ngày mai có thể ra xem.”
Chúng tôi không buồn ngủ.
Vì vậy anh cứ thế thủ thỉ bên tai tôi, từng câu một, như đang cố bù lại những lời chưa kịp nói suốt mười năm qua.
Anh kể tôi nghe cách anh nuôi Hứa Niệm lớn lên từng ngày.
Kể về những người được hệ thống đưa đến bên cạnh anh.
Kể cả nỗi nhớ, nỗi đau mà anh đã giấu kín suốt những năm dài đằng đẵng.
Anh vừa vuốt tóc tôi, vừa nói:
“Em không cần vội nhớ lại đâu. Những gì em muốn biết, anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Tôi xoay người, đối mặt với anh, nhẹ nhàng nép sâu vào lòng anh.