Tái Sinh Trong Vòng Tay Của Kẻ Phản Diện
22
Tần Cận Nam nổi danh là kẻ nguy hiểm.
Hành xử chẳng theo một quy tắc nào cả.
Là tôi va phải cô gái kia trước.
Nếu vì chuyện đó mà cô ấy gặp chuyện, tôi sẽ không thể vượt qua nổi sự cắn rứt trong lòng mình.
Nhưng… tôi vẫn rất sợ Tần Cận Nam.
Lúc mở miệng hỏi, tôi vô thức siết chặt ngón tay.
Ngón tay ấy bị anh ta nhẹ nhàng gỡ ra.
Tần Cận Nam bỗng bật cười.
“Em đang nghĩ gì thế?” – Anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu tôi.
Anh ta nói: “Tôi đương nhiên chỉ là… sa thải cô ta thôi.”
Dòng chữ trắng dày đặc đập vào mắt, gần như lấp kín toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Toàn là kinh ngạc và nghi vấn.
Không thể đọc nổi nữa.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
【???】
【Buồn cười thật đấy.】
【Gần mười năm rồi, lần đầu tiên thấy phản diện cười.】
【“Chỉ là sa thải” – nghe thế nào cũng không đáng tin.】
【Lần trước bị vệ sĩ kéo đi như vậy cũng là chị gái này…】
【Khi đó chưa có lệnh của phản diện, đã bị ném đi sém c.h.ế.t rồi.】
【Vậy mà giờ lại được phản diện đưa vào tận nơi riêng tư của mình…】
【Không lẽ là động lòng thật?】
【Tôi thật sự không nhìn ra cô ta có gì đặc biệt cả…】
【Tự dưng thành phim tổng tài bá đạo mê vịt con xấu xí à?】
23
“Ai đã nói gì với em sao?” – Tần Cận Nam nhìn tôi.
Nụ cười đầy ẩn ý dường như vẫn chưa hề tắt trên môi anh ta từ nãy đến giờ.
Anh vẫn nắm lấy tay tôi, nói tiếp:
“Có vẻ em đang hiểu lầm tôi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói đó như có lớp lớp tầng nghĩa.
Lập tức tôi nhớ đến những lời hệ thống từng dặn dò kỹ lưỡng trước khi bước vào thế giới này.
Tôi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Tần Cận Nam dường như muốn làm rõ mọi chuyện.
Anh ta nói thẳng trước mặt tôi:
“Tôi không có thú vui đi gây chuyện với người khác.”
“Nhưng nhân viên kia thật sự quá vô lễ, tôi chỉ đơn giản là cho cô ta nghỉ việc.”
Tôi chợt nhớ đến lúc vừa đến đây – chỉ vì nhìn anh ta lâu thêm vài giây, đã bị vệ sĩ ném thẳng vào góc tường.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ im lặng.
Tần Cận Nam đứng dậy.
Anh ta khoác chiếc áo khoác đen lên vai tôi.
“Đi với tôi đến một nơi.” – Anh nói.
24
Tôi không ngờ nơi anh ta đưa đến lại là một bệnh viện tư.
Có lẽ đã được sắp xếp từ trước – cả tầng bệnh viện trống không, không thấy một bệnh nhân nào khác, chỉ có vài bác sĩ đang đợi sẵn.
Tần Cận Nam đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Lúc ấy tôi mới nhận ra – đám vệ sĩ từng ném tôi vào góc tường, đã biến mất từ lúc nào.
Khi tôi bước ra sau khi hoàn thành hết các hạng mục kiểm tra, trời đã tối đen.
Tần Cận Nam vẫn đứng đó, kiên nhẫn một cách lạ thường.
Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, áo khoác vắt trên tay, lặng lẽ đợi trước cửa phòng.
Khi bác sĩ bước đến, anh ta chỉ cụp mắt, khẽ vén tay áo tôi lên.
Anh hỏi:
“Những vết sẹo này có thể xóa được không?”
Tôi cúi nhìn cánh tay mình – chằng chịt những vết thương cũ mới chồng lên nhau.
Ngón tay đeo găng của bác sĩ nhẹ chạm vào da tôi.
Ông chỉ vào vài chỗ trên tay, nói:
“Mấy vết mới thì có thể xử lý được. Nhưng những sẹo cũ lâu năm thì…”
Dưới ánh mắt ngày một lạnh đi của Tần Cận Nam, bác sĩ bỗng ngập ngừng.
Cuối cùng chỉ dám nói nhỏ:
“Có thể… chúng tôi cần thảo luận thêm một vài phương án điều trị.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com