Dù ta có thể cam chịu bước đi trong bóng tối, nhưng trong lòng vẫn ôm giữ hy vọng.
Lễ cài trâm đã hẹn cùng Phất Minh tối nay, chính là một hy vọng đó.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Đối với lễ cài trâm này, thực chất điều chúng ta mong muốn, chỉ là một chút nghi thức về hạnh phúc trong chuỗi ngày lao dịch của tội nô.
Không cần y phục lộng lẫy, nhưng chúng ta sẽ thay quần áo sạch sẽ đã được giặt và phơi khô dưới nắng.
Không cần ánh dương rực rỡ, nhưng chúng ta sẽ mong chờ ánh trăng trong đêm khuya tĩnh mịch.
Dĩ nhiên, không có cũng chẳng sao.
Chúng ta cũng không cần khách khứa đầy nhà, giữa đất trời này, chỉ cần hai người là đủ.
Sau đó, Phất Minh sẽ chứng kiến ta trưởng thành thêm một tuổi, và ta sẽ nói với chàng, ta đã gần kề ngày mãn hình thêm một năm.
Nhưng Bùi Trưng đã tàn nhẫn phá vỡ niềm hy vọng của ta.
Hắn bước xuống từ vị trí cao, ngón tay nhéo lấy mặt ta: "Quả thật vô vị."
Là cuối cùng hắn cũng cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ ta như thế này rồi sao?
Ta mặt không chút biểu cảm, cúi đầu thuận mắt.
Ngón tay cái của Bùi Trưng ấm áp, đặt trên khuôn mặt đóng băng của ta, lại mang đến cảm giác đau nhói lờ mờ.
"Chỉ còn khuôn mặt này, vẫn còn chút sắc đẹp." Hắn nói, đầu ngón tay dùng sức gạt mặt ta ra, lời lẽ thốt ra lạnh lẽo từng chữ:
"Đêm nay, thị tẩm đi."
Khoảnh khắc này, ta hoàn toàn mơ hồ. Theo bản năng quên đi phép tắc, ngước mắt nhìn Bùi Trưng.
Chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, tựa hồ đang nói một chuyện hết sức tùy tiện.
Nhưng ta lại tức khắc như rơi vào hầm băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong Khố nô , tất cả đều là nô lệ tiện tịch.
Một số mắc tội như ta mà thành nô, một số là con đẻ của nô lệ, sinh ra đã là nô.
Nhưng chỉ cần là nô, thì không có nhân quyền.
Sau khi được các phủ lĩnh về, sống c.h.ế.t đều không do mình.
Đánh đập, lao động khổ sai, thoát dục... đều là những chuyện hết sức bình thường.
Ta cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Cảm xúc cuồn cuộn trong đầu lên tiếng chất vấn:
"Tại sao? Tại sao ta phải chịu đựng những điều này?
Phản kháng đi! Chống trả đi! Sợ gì!
Cùng lắm thì chết, thì đã làm sao?!"
Nhưng lý trí lại liều mạng đè nén sự phẫn nộ đang trào ra:
"Cố nhịn thêm một chút, không có gì là không thể vượt qua. Chỉ còn hai năm thôi, hai năm nữa sẽ được tự do. Đừng vì phút bốc đồng mà khiến những ngày tháng nhẫn nhịn trước đây mất hết ý nghĩa!"
Nhưng... hai năm nữa, ta còn phải chịu đựng bao nhiêu chuyện đây?
Ta cảm thấy vị m.á.u tanh trong miệng.
Ta cúi thấp đầu.
Trong tầm nhìn mờ ảo, một giọt nước rơi xuống làm ướt mặt váy, ta vội vàng giơ tay che đi.
Ta nghe thấy chính mình đáp lời: "Vâng."