Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

Chương 10



"Nếu bà không đưa, thì Tần Uyển cũng đừng mong có tư cách vào đại học, bà tự suy nghĩ cho kỹ đi."  

Mẹ Tần lập tức tức giận đến run người: "Mày…mày đúng là tạo phản rồi! Còn nói cái gì mà tự lập hộ!"  

Bà ta quả thực có ý định này, nhưng bị nói thẳng ra như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận.  

"Nếu không có chúng tao nuôi lớn mày, làm sao mày có được ngày hôm nay!"  

"Thành công của tôi, không liên quan gì đến các người cả."  

Tần Sương lạnh giọng đáp: "Ngay cả tiền mua sách tôi cũng phải tự kiếm, bà còn dám nói ra những lời này?"  

Giữa lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, bỗng có người đẩy cửa bước vào nhà chính.  

"Anh Thần Sanh, đến lúc đó anh đưa em đến trường đại học được không? Nơi đó xa quá, em hơi sợ…"  

Tần Uyển tươi cười đi bên cạnh người đàn ông mặc quân phục, nhưng khi ánh mắt chạm đến Tần Sương, cô ta lập tức ngừng lại.  

Ninh Thần Sanh vốn đang lạnh nhạt nghe cô ta luyên thuyên, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng trong sân, anh ta bỗng thoáng ngẩn ngơ.  

Đã vài tháng không gặp, bóng hình mà anh ta ngày đêm mong nhớ, lại đang đứng ngay trước mặt…  

Nhìn thấy hai người họ, Tần Sương chỉ cảm thấy đau đầu, bất giác thở dài một hơi.

Cô vốn chỉ muốn giải quyết chuyện hộ khẩu, không ngờ thời gian lại không đúng lúc như vậy.  

Tần Uyển giỏi khóc lóc ăn vạ thế nào, cô hiểu rất rõ. Từ nhỏ đến lớn, cô đã bị cướp đi vô số thứ chỉ vì những chiêu trò làm nũng của cô ta.  

Nghe những lời vừa rồi, e rằng cô ta đã coi suất vào đại học như vật trong túi mình rồi!  

Còn về Ninh Thần Sanh...  

Ánh mắt Tần Sương dừng lại trên bóng dáng cao lớn, đứng thẳng tắp không xa.  

Mấy tháng không gặp, anh ta vẫn y hệt như trước.  

Nghĩ đến chuyện hai người đã ly hôn, sự quen thuộc ấy bỗng xen lẫn một chút xa lạ.  

Lúc này, Tần Sương mới nhận ra rằng ngoài cuộc hôn nhân đã từng có, thực ra cô chưa bao giờ thực sự hiểu về người anh trai hàng xóm này.  

"Tần Sương…"  

Ninh Thần Sanh mở miệng, giọng nói khàn khàn, chứa đựng sự chua xót.  

Từ mấy tháng trước, lòng anh ta đã luôn bị giày vò.  

Lúc đó, anh ta đã định buông bỏ những định kiến trước đây, nghiêm túc chung sống với Tần Sương.  

Dù cô không đỗ đại học, anh ta cũng sẵn sàng ở bên cô thêm một năm để cô ôn thi lại, hoàn thành ước mơ của mình.  

Nhưng đến khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia, anh ta mới nhận ra rằng, thì ra cô thực sự quyết tâm thoát khỏi cuộc hôn nhân này!  

Nghĩ về những chuyện đã qua, trong lòng anh ta không khỏi dâng lên một chút hối hận.  

Hối hận vì đã lạnh lùng phớt lờ cô.  

Nếu anh ta chịu nhẫn nại hơn để nói chuyện với cô, liệu hai người họ có thể có một tương lai hoàn toàn khác không?  

Anh ta không dám thừa nhận rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cái nhìn của mình về cô đã thay đổi hoàn toàn.  

Nhưng nếu không phải vì bị tổn thương đến cùng cực, sao cô có thể dứt khoát để lại một tờ giấy rồi rời đi như vậy?  

"Doanh trưởng Ninh."  

Tần Sương hơi gật đầu, dùng giọng điệu xa cách để che giấu đi sự bối rối trong lòng.  

Bỏ đi không lời từ biệt, chỉ để lại đơn ly hôn rồi biến mất, giờ gặp lại làm sao có thể hoàn toàn bình tĩnh?  

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải giải quyết chuyện hộ khẩu, cô mau chóng lấy lại tinh thần.  

"Đưa sổ hộ khẩu cho tôi."  

Mẹ Tần liếc nhìn hai người họ, dường như đang e dè điều gì đó, mãi không chịu mở miệng.  

"…Chuyện này để sau hẵng nói, con đi trước đi!"  

Tần Sương biết bà ta không muốn để Ninh Thần Sanh biết chuyện này, sợ làm xấu đi hình tượng của Tần Uyển trong lòng anh ta.  

Nhưng cô không quan tâm đến việc mình trông thế nào trong mắt người đàn ông này, lập tức nói thẳng:  

"Hôm nay nhất định phải đưa cho tôi."  

"Nếu tôi không yên tâm, thì đừng mong tôi nhường suất vào Thanh Hoa cho Tần Uyển."  

Lời vừa dứt, sắc mặt Tần Uyển lập tức thay đổi!: "Tần Sương, chị nói linh tinh gì thế? Ai thèm cái suất của chị!"  

Tần Sương khẽ nhếch môi: "Ồ? Hóa ra không phải cô muốn thay tôi đi học à? Vậy xem ra tôi về đây một chuyến là vô ích rồi."  

"Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây."  

Nói xong, cô thực sự xoay người định rời đi.  

Ninh Thần Sanh sững sờ, lúc này mới lên tiếng: "Suất vào đại học gì? Em ấy muốn thay em đi học sao?"  

Nói xong, anh ta lập tức nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói này, sắc mặt liền trở nên khó coi.  

Người đàn ông quay đầu, lạnh lùng nhìn Tần Uyển.  

"Đồng chí Tần Uyển, đây là cái gọi là "chị gái em thương em, muốn nhường suất học cho em" mà cô nói với tôi?"  

Thấy sắc mặt Ninh Thần Sanh không tốt, cô ta lập tức hoảng loạn, vội vàng gọi với theo Tần Sương.  

"Chị…chị Sương! Chị mau giải thích với anh Thần Sanh đi! Em không có muốn suất của chị!"  

Không ngờ, Tần Sương thực sự dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô ta đúng là không có muốn."  

Tần Uyển lập tức vui mừng: "Anh Thần Sanh, anh xem…"  

"Cô ta không có muốn…mà là cô ta muốn cướp."  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com