Tần Sương há miệng, nhưng nhất thời không thể nói ra bất kỳ điều gì.
Dù sớm đã thất vọng về gia đình này, cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy.
"…Tại sao?"
Cô mơ hồ hỏi: "Từ nhỏ bọn họ chỉ nuông chiều Tần Uyển, tôi từng nghĩ là do tôi không đủ đáng yêu, hậu đậu vụng về…"
"Bán tôi vào nhà máy đen, ít nhất tôi còn có thể sống. Nhưng bọn họ không biết sao…"
Không biết rằng những người phụ nữ bị bán vào nông thôn sẽ có kết cục thế nào sao?
Nghe cô hỏi bằng giọng điệu đau đớn đến xé lòng, bàn tay siết chặt dưới gầm bàn của Ninh Thần Sanh khẽ run lên.
Trước đây anh ta chưa từng để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ đã nhìn thấu tất cả.
So với tình yêu thương mà vợ chồng nhà họ Tần dành cho Tần Uyển, Tần Sương dường như không giống con gái ruột của họ!
Ngay cả khi bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn, mẹ Tần vẫn ngang nhiên lớn tiếng nói:
"Con gái do tôi nuôi lớn, chẳng lẽ tôi không thể giúp nó chọn một nhà chồng tốt?"
"Chỉ là cách làm không đúng, có đáng để các người bắt tôi không?!"
Tất cả những người có mặt nghe thấy lời biện hộ của bà ta, không ai là không cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Nghĩ mà thấy buồn cười, anh ta đã từng tin vào lời của vợ chồng nhà họ Tần, cứ ngỡ Tần Sương mới là đứa con được nuông chiều trong gia đình. Tất cả những chuyện đã xảy ra, chẳng qua là do cô không chấp nhận việc cha mẹ bù đắp quá mức cho Tần Uyển, nên mới tỏ thái độ tranh giành tình cảm.
Đang trầm tư suy nghĩ, anh ta lại nghe thấy cô cất giọng yếu ớt: "Ninh Thần Sanh, anh có thể giúp tôi một việc không?"
Trong lòng anh ta lóe lên vài suy đoán, liền đáp: "Em nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được."
Tần Sương khẽ mỉm cười, yếu ớt nhưng kiên định: "Cũng chẳng có gì to tát…tôi chỉ hy vọng..."
"Anh có thể giúp tôi tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tần không?"
Ninh Thần Sanh sững sờ, do dự gật đầu.
Thời nay, chuyện tách hộ đã không còn là điều cấm kỵ, nhưng vẫn có thể khiến người đời dị nghị.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra… bắt cô tiếp tục sống cùng họ, quả thật không thể nào chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, anh ta trầm giọng nói: "Em yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này anh sẽ lo liệu."
Nói xong, anh ta không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức xoay người rời khỏi phòng để thực hiện lời hứa.
Vừa đi đến cửa, bỗng nghe thấy cô gọi lại:
"Ninh Thần Sanh!"
"Chuyện lần này… thật sự cảm ơn anh. Từ nay về sau, chúng ta xem như không ai nợ ai nữa."
Ninh Thần Sanh không quay đầu lại, chỉ trịnh trọng gật đầu, coi như đã hiểu.
Nhưng chỉ có Tần Sương mới biết, câu nói kia của cô mang ý nghĩa gì.
Kiếp trước, vì sự lựa chọn của anh ta mà khiến cô gián tiếp rơi vào bi kịch.
Kiếp này, cũng chính vì sự kiên trì của anh ta mà cô được cứu sống.
Trong lòng cô, họ thực sự đã không còn nợ nhau điều gì nữa, cô cũng sẽ không oán hận những gì anh ta đã từng làm trong quá khứ.
Nhìn những đám mây xa dần ngoài cửa sổ, lòng cô trống rỗng, chẳng rõ là buồn hay nhẹ nhõm.
__
Ngày hôm sau, khi Ninh Thần Sanh trở lại bệnh viện, anh ta mang theo một tin tức hoàn toàn bất ngờ.
Khuôn mặt anh ta có vẻ nghiêm trọng, sau một hồi do dự mới lên tiếng nói với Tần Sương đang truyền dịch trên giường bệnh:
"Tần Sương, khi làm thủ tục tách hộ khẩu cho em, bên cơ quan hộ tịch đã phát hiện ra một chuyện."
"Giấy chứng sinh mà nhà họ Tần lưu giữ…có khả năng là giả."
Tần Sương lập tức cảm thấy bất an, vội hỏi: "Ý anh là gì?"
Khuôn mặt anh ta lộ rõ sự khó xử, thấp giọng nói:
"Qua xác minh, vợ chồng nhà họ Tần…có thể không phải là cha mẹ ruột của em!"
Lời vừa dứt, tim cô như chìm thẳng xuống đáy vực, đầu óc quay cuồng, choáng váng đến mức suýt ngã xuống giường.
Cô cố gắng chế ngự cơn hoảng loạn trong lòng, khó nhọc hỏi lại: "Anh nói là…tôi vốn không phải con ruột của nhà họ Tần?"
Người đàn ông gật đầu, bổ sung thêm:
"Về chuyện này, cảnh sát đang thẩm vấn cha mẹ em…Không, phải gọi là đôi vợ chồng đó, để tìm manh mối."
"Chỉ có một điều duy nhất chắc chắn, là họ luôn biết chuyện này."
Tần Sương đưa tay ôm trán, cúi đầu, không tài nào tin nổi.
Họ luôn biết rằng cô không phải con ruột của họ…
Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, khiến những ký ức về quá khứ không ngừng trỗi dậy.
Những trận đòn roi, những bữa ăn bị cắt xén, những ngày tháng bị bắt làm việc nặng nhọc, giấc mơ học hành bị vùi dập…
Bảo sao thái độ của mẹ Tần đối với cô và Tần Uyển lại khác nhau một trời một vực!
Bởi vì Tần Uyển mới là con gái ruột của họ, đương nhiên phải được đối xử tốt hơn cô gấp bội.
Nghĩ thông suốt điều này, lòng cô lạnh lẽo như tuyết rơi mùa đông, lạnh đến tê tái.
Ninh Thần Sanh sợ cô suy nghĩ tiêu cực, lo lắng đặt tay lên vai cô, vụng về an ủi:
"Tần Sương… em ổn chứ? Đừng nghĩ quẩn."
"Hai người đó không phải cha mẹ ruột của em, đối với em mà nói, đây là chuyện tốt!"