"Nếu thật sự là vậy, thì vừa nãy tại sao em không giải thích? Nghĩ cả một quãng đường, cũng chỉ nghĩ ra một cái cớ vụng về thế này?"
Tần Sương gần như bị cảm giác bất lực nhấn chìm.
Dù cô có nói gì, Ninh Thần Sanh cũng sẽ không tin cô...
Ánh mắt anh ta lướt qua chiếc túi của cô, thoáng dừng lại một chút: "Những quyển sách cũ trước đây anh đưa em, lấy ra đi."
Tần Sương giật mình ngước lên: "Tại sao?"
Anh ta cau mày, không chút che giấu sự chán ghét của mình.
"Là anh đã nghĩ sai, những quyển sách ghi chú này đưa cho Tần Uyển sẽ hữu ích hơn. Em đã tự sa ngã, giữ lại cũng chỉ là lãng phí."
Lời lẽ lạnh lùng như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim cô.
Đôi mắt Tần Sương đỏ hoe, vô thức ôm chặt lấy chiếc túi của mình: "Em không..."
Lời cầu xin nghẹn lại trong cổ họng khi bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của anh ta.
Những quyển sách này rất hữu ích với cô, nhưng vốn dĩ chúng là của Ninh Thần Sanh, cô không có tư cách giữ lại.
Cuối cùng, Tần Sương chỉ có thể giao toàn bộ sách ra.
Vì không cam lòng, cô vẫn cố gắng giải thích: "Ninh Thần Sanh, em thực sự đi học, anh hãy tin em."
Người đàn ông cầm sách bước đến cửa, nghe vậy chỉ để lại cho cô một ánh mắt lạnh thấu xương: "Không thể cứu vãn!"
Nói rồi, anh ta đẩy cửa, sải bước rời đi.
Tần Sương đứng yên tại chỗ, cảm thấy như bị bóp nghẹt.
Nhưng cô không có thời gian để buồn vì thái độ của anh ta, điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng mua lại tài liệu học tập.
Cô nhất định phải thi đại học, dù không ai tin cô, cô cũng tuyệt đối không lung lay.
Hôm sau, Tần Sương mang bản thiết kế đã thức trắng đêm vẽ ra đến xưởng may lớn nhất trấn.
Dù sao cô cũng đã sống lại, biết rõ trong vài năm tới ngành thời trang sẽ thịnh hành những mẫu nào.
May mắn thay, cô cũng có chút tài năng hội họa, quản đốc sau khi xem bản vẽ của cô liền rất hài lòng, đồng ý trả giá cao để mua lại.
Trên đường về, cô chạm tay vào số tiền trong túi áo, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đi ngang qua hiệu sách, cô lập tức mua lại những quyển tài liệu bị thiếu.
Đúng lúc ôm chồng sách mới về nhà, cô lại chạm mặt Tần Uyển cũng đang ôm một đống sách trước cửa.
"Chị, chị lại đi mua sách à?"
Nhìn sách trong tay Tần Sương, trong mắt Tần Uyển lóe lên một tia ghen tị.
"Anh Thần Sanh đối với chị thật tốt, mấy quyển này chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
Tần Sương cau mày hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Tần Uyển vừa liếc mắt nhìn cánh cổng viện mở rộng, giả vờ thẹn thùng nói: "Em đang đợi anh Thần Sanh, anh ấy nói sẽ đưa em đi."
Vừa nói, cô ta vừa khoe khoang chồng sách cũ trên tay: "Còn phải cảm ơn chị đã nhường những quyển sách này cho em, những ghi chú trên đó thực sự rất hữu ích."
Tần Sương chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không chút biểu cảm.
Những ghi chú đó cô đã ghi nhớ từ lâu, chỉ cần sao chép lại vào sách mới là được, coi như ôn tập một lần nữa.
Cô luôn tin vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân.
Ninh Thần Sanh xách đồ bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Tần Sương ôm sách trong tay, sắc mặt anh ta hơi khựng lại.
Một cảm xúc vi diệu lóe lên trong lòng anh ta: "Em..."
"Anh không phải đang muốn tiễn Tần Uyển sao? Mau đi đi."
Tần Sương khẽ nhếch môi, lướt qua anh ta bước vào trong nhà.
Ninh Thần Sanh thu lại ánh nhìn, vẫn cùng Tần Uyển rời đi.
Cả đêm hôm đó, anh ta không về nhà.
Tần Sương đã sớm quen với những đêm không về của anh ta.
Cô chuyên tâm vào việc ôn tập, bất giác chìm sâu trong sách vở, thức đến tận khi trời tảng sáng.
Người đàn ông khoác lên mình ánh bình minh trở về, nhìn thấy bóng dáng ngồi bên cửa sổ, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc.
"Tần Sương?"
Tần Sương lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh về rồi sao?"
Ninh Thần Sanh khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát rồi nói: "Nhiệm vụ khẩn cấp của quân đội là chuyện bình thường, em không cần phải đợi anh..."
Tần Sương lạnh nhạt cắt ngang lời anh ta: "Em không chờ anh."
Gương mặt người đàn ông thoáng sững sờ.
Tần Sương giơ quyển sách đầy những ghi chú mới lên, lắc lắc trước mặt anh ta: "Em bận ghi chép lại những gì đã học, phải tăng tốc tiến độ, dù sao thì...những quyển sách trước đây anh cũng đã đưa cho Tần Uyển rồi."
Cô cười, nhưng có chút chua xót.
Nhìn thấy vẻ thất thần của Ninh Thần Sanh, cô bỗng cảm thấy vô vị, đặt sách xuống định đi rửa mặt.
Vừa bước được một bước, cổ tay cô đã bị anh ta nắm chặt.