Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

Chương 8:



"Chỉ có chút chuyện như vậy, con cần gì phải kích động thế?"  

"Con có thể thi đậu một lần, chẳng lẽ không thi được lần thứ hai sao? Đây cũng không phải là chuyện gì khó khăn!"  

"Em gái con vì không đậu đại học mà đau khổ đến mức muốn tự tử, con làm chị chẳng lẽ không quan tâm một chút nào sao?"  

Nghe thấy những lời vô liêm sỉ này, suýt nữa thì Tần Sương đã bật cười vì tức giận.  

"Trước đây các người bán tôi vào xưởng lao động chui, khi tôi van xin các người cứu tôi ra, các người lại nói tôi lười biếng, ham ăn lười làm!"  

"Lúc đó sao không ai đau lòng cho tôi?"  

"Bà chẳng lẽ không phải mẹ tôi sao?"  

Cô kích động đến mức cả người run rẩy, nhưng nghĩ đến vách tường ký túc xá cách âm không tốt, cô đành cố gắng đè nén giọng nói của mình.  

Thế nhưng, khi nghe đến câu hỏi cuối cùng, thân hình mẹ Tần đột nhiên khựng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào.  

Mãi một lúc sau, bà ta mới như bừng tỉnh, vội vàng quát lên: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, nói linh tinh cái gì đấy!"  

"Làm sao mẹ không phải mẹ con được? Con với Uyển Uyển giống nhau như đúc, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh?"  

Nhưng câu nói này lại càng không đáng tin.  

Tần Sương rất rõ ràng, bản thân cô và Tần Uyển gần như không có điểm nào giống nhau cả.  

Tần Uyển lại giống mẹ như đúc, chỉ cần nhìn là biết ngay hai người có quan hệ huyết thống.  

Cũng chính vì điểm này mà kiếp trước cô đã vô số lần hoài nghi —  

Có phải vì cô không giống mẹ nên bà ta mới không thương cô, chỉ xem cô như công cụ làm việc?  

Nhưng bây giờ, nhìn phản ứng của mẹ mình, Tần Sương lại đột nhiên sinh ra một nỗi nghi ngờ.  

Tại sao cô lại không hề có điểm nào giống cha mẹ cả?  

Như thể nhìn ra được nghi ngờ trong lòng cô, mẹ Tần đột nhiên đứng phắt dậy, giọng nói nóng nảy hơn hẳn.  

"Đừng có nói mấy thứ linh tinh nữa, mẹ chỉ hỏi con một câu, suất học này con có nhường hay không?"  

"Không đời nào! Nếu Tần Uyển muốn học đại học, thì cứ tự đi mà thi."  

Tần Sương tạm thời gạt nghi ngờ trong lòng sang một bên, giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột.  

Nhưng mẹ Tần lại không tức giận, ngược lại còn bật cười hai tiếng đầy âm hiểm.  

"Tao biết ngay là mày không chịu mà."  

"Thế nên, vì mày là con gái của chúng tao, tao và cha mày đã chọn giúp mày một nhà chồng tốt rồi."  

"Mày cũng đừng có học đại học làm gì nữa, về nhà nhanh chóng kết hôn rồi sinh cho người ta một đứa con trai mập mạp là quan trọng nhất!"  

Nghe những lời này, con ngươi Tần Sương co rút lại, trong đầu lập tức hiện lên những ký ức của kiếp trước.  

Kiếp trước, mẹ Tần cũng nói y hệt như vậy, đem cô bán cho một gã đồ tể trong trấn mà cô không hề hay biết gì!  

Gã đồ tể đó đã gần sáu mươi tuổi, gần như có thể làm ông nội cô.  

Đến tuổi đó mà vẫn chưa cưới được vợ, người sáng mắt ai cũng biết chắc chắn không phải hạng người tốt đẹp gì.  

Nhưng mẹ Tần, chỉ vì mấy tờ tiền mà có thể nhắm mắt đẩy cô vào hố lửa!  

Lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, Tần Sương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.  

"Nằm mơ đi! Đừng mong ép tôi lấy chồng!"  

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện này không đến lượt mày quyết định."  

Mẹ Tần cười đầy đắc ý: "Đợi đến khi cha mày thay mày ký giấy kết hôn, thì ngay cả pháp luật cũng công nhận mối quan hệ này rồi!"  

Trái tim Tần Sương như bị siết chặt.  

Cô biết, cha mẹ mình hoàn toàn có thể làm ra chuyện này!  

Chẳng lẽ, con đường tương lai mà cô vất vả giành được, lại sắp bị hủy hoại trong tay hai con người này sao?  

Tần Sương nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm ra cách đối phó để ngăn chặn âm mưu của mẹ Tần.  

"Nếu bà dám làm thế, tôi sẽ lập tức báo lên nhà trường, nói Tần Uyển đã mạo danh tôi!"  

"Nếu không muốn nó bị đuổi học, thì đừng ép tôi!"  

Lời uy h.i.ế.p này lập tức đánh trúng vào điểm yếu của mẹ Tần, khiến bà ta nhất thời không dám tiếp tục ép buộc Tần Sương.  

Dù không hiểu biết nhiều, nhưng bà ta cũng biết rõ Thanh Hoa không phải nơi mà ai cũng có thể vào được!  

Nếu Tần Uyển thực sự mất cơ hội vào đại học danh giá, thì con nhỏ Tần Sương này cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Thấy mẹ Tần do dự, mắt cô lóe lên, lập tức bồi thêm một đòn chí mạng.  

"Bà nghĩ kỹ đi, nếu ép tôi đến đường cùng, tôi thà thi lại một năm cũng phải khiến Tần Uyển không được đi học!"  

"Đến lúc đó, muốn rút lui cũng không kịp nữa đâu!"  

Lời cảnh cáo này cuối cùng cũng khiến mẹ Tần im lặng, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định.  

"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào mày mới nhường suất học cho Tần Uyển?"  

"Bây giờ mới khai giảng không lâu, vẫn còn kịp!"  

Dù đã quá quen với sự thiên vị của bà ta, nhưng khi nghe những lời này, Tần Sương vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.  

Cũng là con gái, bà ta chỉ quan tâm Tần Uyển có được đi học không, nhưng lại chẳng hề để tâm đến hoàn cảnh của cô.  

Cô không muốn tiếp tục dây dưa, lạnh lùng nói:  

"Chuyện này để tôi tự lo, muốn Tần Uyển được đi học thì cứ chờ đi!" 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com