13
Trong quán cà phê, tôi và Tống Trì ngồi đối diện nhau.
Vài phút trước, ba người gặp nhau trên phố, Tống Trì nhất quyết muốn nói chuyện riêng với tôi. Sau khi được tôi đồng ý, Lục Chiêu Nghiên đã quay lại xe chờ.
“Vẫn ngốc như vậy.” Anh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Buộc dây giày mãi không xong, anh còn dạy em mấy lần rồi.”
Tôi im lặng một lúc.
“Tống Trì, tôi đã buộc theo cách anh dạy rồi, nhưng vẫn không chặt được.”
“Trước kia… dây giày tuột là anh buộc lại cho em.” Anh lại nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, nhưng đó là chuyện trước kia rồi.”
Về sau, anh không chỉ buộc giày cho tôi, mà còn buộc cho cả Tiêu Yên.
Rồi sau nữa, tất cả đều là tôi tự buộc.
“Em cố ý tìm một người giả làm vị hôn phu để lừa anh, đúng không?” Anh đột ngột nói.
Tôi lắc đầu: “Tôi thật sự sắp kết hôn rồi, Tống Trì.”
“Anh không tin.” Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi, như thể đang cố tìm ra chút dấu hiệu dối trá trên khuôn mặt tôi.
Tôi khẽ thở dài.
Một lúc sau, trên gương mặt anh hiện lên rõ ràng một tia hoảng loạn không thể che giấu.
“Tâm Tâm,” anh nắm chặt lấy hai tay tôi đang đặt trên bàn: “anh và Tiêu Yên chỉ là couple hợp đồng, anh thề là chưa từng làm gì vượt quá giới hạn sau lưng em cả.
“Hôm đó cô ấy quay phim bị dính mưa, nhà lại xa, anh chỉ cho cô ấy lên tắm nhờ một chút, thật sự không có chuyện gì xảy ra.
“Hôm đó anh giận quá, ăn nói không suy nghĩ nên mới không giải thích rõ ràng với em. Anh thật sự nghĩ rằng chúng ta chỉ đang cãi nhau thôi.
“Em chẳng phải rất muốn làm nữ chính trong bộ phim mới đó sao? Anh đã nói với đạo diễn rồi, vai đó đã là của em rồi.
“Tâm Tâm, anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, sau khi hợp đồng lần này kết thúc, anh sẽ không nhận bất kỳ hợp đồng couple nào nữa.
“Mình công khai nhé, được không?
“Sau này khi mình cùng đóng phim, vai nữ chính của anh, đều sẽ là em — được không?
“Tâm Tâm…” Đôi mắt anh hơi đỏ: “Hồi mới bên nhau, chúng ta đã nói rồi mà — dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được dễ dàng nói chia tay.”
Đúng vậy, đã từng nói như thế.
Tôi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người đang ngồi trước mặt mình.
Người mà tôi từng yêu sâu đậm, từng cam lòng chịu đựng thiệt thòi vì anh, từng vì anh mà đánh mất bản thân mình.
Nhưng là ai đã buông tay trước?
Rõ ràng là anh.
Anh chỉ đơn giản là vừa tận hưởng sự mập mờ với người khác, vừa thản nhiên hưởng thụ sự thủy chung từ tôi mà thôi.
Tôi từng chút một, rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Tống Trì, tôi sắp kết hôn rồi. Tôi không muốn người đàn ông tương lai của mình phải trải qua những tổn thương mà tôi từng chịu đựng.
“Vì vậy, làm ơn,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “đừng đến tìm tôi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi đã rút khỏi giới giải trí rồi. Diễn xuất đối với tôi vốn chỉ là sở thích.
“Nếu tôi thật sự muốn làm nữ chính, anh trai tôi có thể sắp xếp cho tôi vô số vai.”
“Chẳng qua là… tôi không muốn như thế mà thôi.”
“Anh trai em?” Anh ngẩn ra một chút.
“Không còn quan trọng nữa.” Tôi lắc đầu.
Từng có lúc, tôi đã nghĩ đến cảnh khi chúng tôi công khai, sẽ đưa anh về nhà ra mắt anh trai mình.
Cũng từng tưởng tượng, nếu anh biết tôi là thiên kim của Tập đoàn Thư Thị, liệu có ngạc nhiên đến ngây người không.
Nhưng giờ thì, tất cả… đều không còn quan trọng.
“Tôi đã từng yêu anh, nên vẫn hy vọng mối quan hệ này có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cả hai.”
Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra, ngay trước mặt anh, cho anh vào danh sách chặn.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Nếu mối quan hệ giữa chúng ta chưa từng được ai biết đến… Vậy thì sau này, cứ coi như chúng ta là người xa lạ.”
14
Về lại xe, Lục Chiêu Nghiên đang xử lý công việc trên laptop, góc nghiêng sắc lạnh.
Thấy tôi, anh đóng máy tính lại, quay đầu sang.
“Xin lỗi,” tôi lên tiếng trước: “Em không biết anh ta lại tìm đến tận đây.”
Anh im lặng một lúc.
“Thật ra đối với anh thì không ảnh hưởng gì cả, nhưng đối với Lục thị thì…” Anh ngừng lại một chút: “Lục thị xưa nay là một tập đoàn kín tiếng, anh tạm thời chưa muốn tên mình xuất hiện cùng các ngôi sao trên mấy trang tin đồn giải trí.”
“Em biết mà,” tôi gật đầu: “Em sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Nếu thật sự xử lý ổn thỏa, thì anh ta đã không đến tận Hải Thành rồi, đúng không?” Anh nói nhạt giọng.
Tôi khựng lại một chút.
Sao tôi cảm thấy… anh hình như hơi không vui?
“Em…”
“Có những chuyện một mình xử lý sẽ khá phiền phức, nhưng hai người thì có thể dễ giải quyết hơn.” Anh quay đầu sang nhìn tôi: “Cần anh giúp không?”
“Giúp kiểu gì cơ?”
“Cách đơn giản nhất, em dọn đến nhà anh ở.”
“Hả?”
Anh thở dài: “Thư Lỗi dạo này đi công tác đúng không? Nếu anh ta đến nhà tìm em, trong nhà chỉ có mình em, em định thế nào? Muốn bị paparazzi chụp hình rồi lên báo trước khi chúng ta kết hôn sao?”
“...”
“Nếu anh ta thấy em đang sống cùng vị hôn phu, em nghĩ anh ta còn dám đến tìm em không?”
Nghe cũng có lý thật.
“Nhưng… có phiền anh không?”
Anh mỉm cười.
“Dù sao thì sau khi cưới cũng phải sống chung, xem như em dọn nhà sớm một chút thôi.”