Tâm Đầu Ý Hợp, Yêu Thương Đong Đầy

Chương 9



18

 

Tôi và Lục Chiêu Nghiên cùng nhau quay về biệt thự nhà tôi.

 

Vừa bước vào cửa, một chiếc gối bay thẳng về phía Lục Chiêu Nghiên.

 

“Lục Chiêu Nghiên, đồ khốn nhà cậu!” Anh tôi bật dậy: “Cậu dám nhân lúc tôi đi công tác mà dụ dỗ em gái tôi đến nhà cậu ở?!”

 

Lục Chiêu Nghiên: “…”

 

“Anh à,” tôi đi tới, bóp trán: “có phải anh nên giải thích vấn đề của anh trước không?”

 

“Hả?”

 

“Nhà mình… sắp phá sản đúng không?”

 

Anh tôi ngớ ra một chút, lập tức quay sang nhìn Lục Chiêu Nghiên.

 

“Đừng nhìn nữa,” Lục Chiêu Nghiên giơ tay: “là lão Trương lỡ miệng nói ra rồi, cô ấy biết cả rồi.”

 

“Cậu…!” Anh tôi tức đến đỏ mặt.

 

“Vậy nên mấy chiếc xe của anh căn bản không phải là bán đi, mà là xây luôn một cái gara mới, rồi chuyển hết ‘bảo bối’ của anh qua đó?”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Ờ… là vậy…”

 

“Thế còn mấy món cổ vật, thư họa của ba thì sao?”

 

“Gần đây anh mới mua thêm một căn nhà lớn nữa, định để ba mẹ về nước ăn Tết thì dọn qua bên đó ở. Mấy món đó… tạm thời chuyển qua bên kia cất rồi…” Giọng anh tôi nhỏ dần đi.

 

“Còn gì nữa không?” Tôi siết tay lại.

 

“Hay để anh nói đi.” Lục Chiêu Nghiên bước tới: “Là anh nhờ Thư Lỗi giúp đỡ đấy.”

 

Anh tôi thở phào: “Xem như cậu còn biết giữ nghĩa khí.”

 

“Nhưng chuyện bịa ra việc gia đình phá sản để ép em phải liên hôn là do anh trai em nghĩ ra đấy.”

 

Anh tôi: “…”

 

“Tâm Tâm, là thế này.” Anh tôi vội vàng nói: “Đúng là anh đã lừa em, nhưng chuyện này thật ra là do anh, Lục Chiêu Nghiên và cả ba mẹ cùng bàn bạc mà quyết định.”

 

“Từ lúc biết em bị đối xử bất công trong giới giải trí, bị bắt nạt rồi lại chia tay, ai trong nhà cũng lo lắng cả.”

 

Tôi sững lại: “Anh biết? Anh chẳng phải xưa nay không bao giờ quan tâm đến giới giải trí sao?”

 

Anh tôi đưa tay lên, đặt lên đầu tôi thở dài:

 

“Cô em ngốc, đúng là anh không hứng thú với cái giới đó. Nhưng em ở trong đó — sao anh có thể không quan tâm được chứ? Ngày nào anh cũng xem tin tức giải trí tới 800 lần đấy.”

 

“Còn cậu ta,” anh chỉ sang Lục Chiêu Nghiên: “có thể em không biết, nhưng cậu ấy đã thích em từ rất nhiều năm trước rồi.”

 

Tôi ngẩn ngơ quay đầu nhìn về phía Lục Chiêu Nghiên.

 

“Cậu ấy ấy à, đã để mắt tới em từ hồi em mới vào đại học. Nhưng khi đó anh thấy em còn nhỏ, mà thằng nhóc này thì thông minh quá, sợ em chịu thiệt, nên anh… có ngăn cản một chút.” Anh tôi ho nhẹ một tiếng: “Nhưng anh cũng không ngờ là cậu ta thật sự đợi đến tận bây giờ.”

 

“Còn nhớ không, trước khi em rời nhà để vào giới giải trí, ba mẹ từng sắp xếp cho em một buổi xem mắt mà em nhất quyết không chịu đi…”

 

Anh tôi thở dài: “Đối tượng xem mắt năm đó, chính là cậu ta.”

 

“Anh thấy cậu ta cũng thật lòng với em, miễn cưỡng coi như đạt tiêu chuẩn làm em rể…”

 

“Lần này khi em gặp chuyện, ba mẹ thật ra đã mua vé máy bay định quay về rồi. Nhưng tụi anh hiểu tính em, chắc chắn em sẽ giả vờ không có gì, và nhất định sẽ không chịu đi xem mắt.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vì vậy tụi anh mới bàn bạc rồi đi đến thống nhất — cứ làm như không biết gì, để em và Lục Chiêu Nghiên có cơ hội tiếp xúc, cũng xem như… cho cậu ta một cơ hội.”

 

“Còn những kẻ bắt nạt em, anh đây nhất định sẽ xử lý từng đứa một.”

 

“Hả?” Tôi sững người: “Anh định làm gì?”

 

“Em tưởng anh đi công tác là làm gì?” Anh tôi nhếch mép cười lạnh: “Anh đã mua lại bộ phim truyền hình đó rồi.”

 

“Đùa gì chứ, dám bắt nạt em gái anh, thì đừng mong phim được phát sóng.”

 

“Đạo diễn trước đó bị thay cũng đã được anh liên lạc lại, kịch bản này vẫn còn thị trường, sau này sẽ để ông ta quay lại làm đạo diễn.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn anh trai mình, rồi lại quay sang nhìn Lục Chiêu Nghiên, phát hiện anh ấy cũng hơi cau mày.

 

“Cậu hành động vẫn quá bốc đồng.” Anh ấy nói: “Không tính đến tỷ lệ chi phí – hiệu quả sao?”

 

Anh tôi lập tức nổi đóa: “Báo thù cho em gái tôi mà còn phải cân nhắc chi phí hiệu quả? Còn cậu thì sao? Cậu đã làm được gì cho em tôi hả? Cậu nói đi!”

 

Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Chiêu Nghiên “ting” một tiếng.

 

Anh nhấn mở, là một đoạn tin nhắn thoại.

 

“Chào tổng giám đốc Lục, việc thu mua Công ty Giải trí X đã cơ bản hoàn tất. Nếu anh có thời gian, chúng tôi đang chờ anh tại công ty.”

 

Công ty Giải trí X?

 

Không phải đó là công ty mà Tống Trì và Tiêu Yên đang trực thuộc sao?

 

Anh tôi cũng sững lại: “Cậu… thu mua công ty giải trí đó làm gì?”

 

“Không phải em luôn muốn mở một công ty giải trí sao? Tặng em luôn một cái có sẵn.”

 

Lục Chiêu Nghiên nhìn tôi, như thể anh chỉ vừa mới mua một cây cải thảo để tặng tôi nấu cơm tối.

 

Anh tôi: “…”

 

“Thế mà còn có mặt mũi nói tôi nữa hả?! Cậu mua luôn cả công ty người ta rồi còn gì!”

 

Lục Chiêu Nghiên nhàn nhạt nói: “Công ty đó có thể sinh lời, mà Tâm Tâm lại có hứng thú. So với việc cậu mua một bộ phim không được phát sóng, thì ít nhất cũng có ý nghĩa hơn.”

 

Anh tôi: “…”

 

Tôi: “…”

 

Sau đó, Lục Chiêu Nghiên quay lại công ty.

 

“Tâm Tâm à, em nói thật với anh đi.”

 

Sau một lúc im lặng, anh tôi quay sang: “Sau khi tiếp xúc lâu như vậy, em có chút tình cảm với cậu ta không?”

 

Anh nheo mắt, nghiêm túc: “Nếu không thích thì nói sớm, anh cho cậu ta biến ngay. Những chuyện khác thì chưa chắc, nhưng chuyện này anh có nhiều kinh nghiệm lắm.”

 

Thích hay không thích sao?

 

Những lời họ vừa nói, cùng với biết bao khoảnh khắc vụn vặt trong những ngày gần đây, như từng khung hình của một bộ phim chậm rãi tua lại trong đầu tôi.

 

Có lẽ, tôi thật sự có thể dũng cảm thử lại một lần nữa.

 

“Anh à, cái hợp đồng với Lục thị đó… dù nhà họ Thư không phá sản thì thật ra cũng khá quan trọng phải không?”

 

“À, cái đó thì…”

 

“Cho nên…” Tôi khẽ cười.

 

“Cứ tiếp tục ký đi.”