Tâm Động Khó Tránh

Chương 11



Đêm đó, Cảnh Dục hỏi ta ban ngày Hầu phủ phu nhân đã nói gì.

Ta kể lại hết.

Dù ta có giấu cũng chẳng ích gì, trong phủ này thiếu gì người muốn nịnh bợ hắn.

Ta nói qua loa, mà hắn nghe cũng chẳng mấy để tâm.

Khi đi ngủ, hắn nằm chung giường với ta, nhưng có lẽ vì ta còn bị thương, hắn cũng không làm gì quá đáng.

Ta xoay lưng về phía hắn mà ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta lại phát hiện mình đã nằm gọn trong vòng tay hắn.

11

"Tiểu thư, kinh thành có tuyết rơi rồi!"

Ta đang ngồi trong phòng đọc sách thì nha hoàn hớn hở bước vào.

Ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thì ra đã là đợt tuyết đầu mùa.

"Chẳng bao lâu nữa là đến cuối năm rồi nhỉ." Dạo gần đây ta không quá để ý đến thời gian trôi qua, thoắt cái một năm đã sắp hết.

Ta sinh vào mùa đông, theo lời dì của ta, ngày ta ra đời cũng đúng vào hôm tuyết đầu mùa rơi. Ở quê, người ta tin rằng tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa, nên dì ta vẫn luôn cho rằng ta là đứa trẻ có phúc khí.

Chỉ tiếc rằng, những chuyện gần đây ta gặp phải chẳng có gì gọi là phúc cả.

Sau Tết, ta sẽ tròn mười sáu tuổi.

"Đúng vậy, tiểu thư, hôm nay là ngày Đông chí." Nha hoàn là người lớn lên trong phủ hầu, từ nhỏ đã không phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc.

Những người hầu như nàng ta thích nhất là vào các dịp lễ tết, vì có thể nhận được thưởng.

Ta nhìn những chú chim nhảy nhót trên cành mai bên ngoài cửa sổ, chìm vào suy nghĩ.

Không biết đã qua bao lâu, có người khoác thêm áo choàng lên vai ta.

"Trời lạnh thế này, sao nàng không mặc thêm một chút?" Cảnh Dục ôm lấy vai ta, ánh mắt hướng về nơi ta đang nhìn. Tuyết đã bắt đầu tích tụ trên cành cây, khiến người ta khó phân biệt đâu là hoa, đâu là tuyết.

Ta nghiêng đầu, nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, chợt nhớ ra hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Có lẽ ánh mắt ta đã cho hắn dũng khí, Cảnh Dục lấy ra một chiếc trâm từ trong tay áo.

"Tặng nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngọc trắng không tì vết, chạm khắc vài đóa mai, chất ngọc thượng hạng nhưng đường nét lại bình thường.

Ta không trả lời, không phải cố tình lạnh nhạt với hắn, mà thật sự không biết nên nói gì.

Nói gì đây? Ân sủng, ban thưởng, chẳng qua cũng chỉ là chút mật ngọt dành cho con chim hoàng yến trong lồng mà thôi.

"Nô tỳ thay tiểu thư cài lên nhé?" Nha hoàn định tiến lên nhận lấy chiếc trâm, dù sao trước nay những phần thưởng của ta cũng đều do nàng ấy nhận giúp.

"Để ta." Cảnh Dục kéo ta đến trước gương đồng, thả tóc ta xuống rồi bắt đầu vấn lại.

Trong gương, bóng dáng hai người kề cận, thiếu niên vụng về vấn tóc, khuôn mặt và biểu cảm không rõ ràng, nhưng trông lại giống một đôi tình nhân.

"Công tử thích ta ở điểm nào?" Ta bỗng nhiên hỏi.

Về dung mạo, e rằng ta còn không sánh bằng mấy biểu tiểu thư ở Tây viện; về tài hoa, trong mắt người khác ta chẳng tinh thông cầm kỳ thi họa; về dịu dàng, ta cũng chẳng có chút nào.

Chẳng lẽ, hắn thích ta vì sự bướng bỉnh? Nếu ta ngoan ngoãn thì sao?

"Đôi mắt của nàng, rất đẹp."

Ta im lặng hồi lâu, lời nói muốn tự chọc mù mắt mình xoay vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Để ta mất đi đôi mắt, thà g.i.ế.c ta còn hơn.

Cảnh Dục thật biết cách chọn.

"Ngày mai là sinh thần của nàng, đây là quà tặng cho nàng."

Nói xong, hắn rời đi.

Hôm nay là Đông chí, trong cung có yến tiệc, hắn tất nhiên phải tham gia.

Sau khi Cảnh Dục đi, ta tháo cây trâm xuống, mái tóc như thác nước đổ xuống.

Ta nhìn chiếc trâm thật lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí đập vỡ, chỉ vứt vào hòm trang điểm để mặc nó phủ bụi.

Sáng hôm sau, Cảnh Dục nói muốn dẫn ta ra ngoài.

Nghe thấy điểm đến, ta không khỏi nhíu chặt mày.

Tuyết lớn thế này, dù không phong sơn thì đường núi cũng rất khó đi, hắn định kéo ta c.h.ế.t chung sao?

"Yên tâm đi, đường đó dễ đi lắm, không sao đâu." Cảnh Dục dường như nhận ra sự lo lắng của ta, cố gắng trấn an.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com