Bà v.ú Trần đem những thứ tốt nhất của mình ra để tiếp đãi chúng ta. Khi nghe nói hôm nay là sinh thần của ta, bà còn nấu riêng cho ta một bát mì trường thọ.
Hương vị của bát mì rất đơn giản, nhưng lại khiến ta bất giác nhớ về kiếp trước.
Kiếp trước, ta sống nương tựa cùng ông bà nội. Mỗi năm đến sinh nhật, bà đều sẽ nấu cho ta một bát mì trường thọ.
Không có bánh kem sinh nhật, nhưng đó lại là ký ức đẹp nhất thời thơ ấu của ta.
Ta lặng lẽ ăn mì, đã rất lâu rồi không nhớ về những chuyện trong kiếp trước nữa.
Cảnh Dục dẫn ta lên đỉnh núi ngắm bình minh, đến lưng chừng núi ngắm thác nước đóng băng, nhìn những cánh rừng mai phủ đầy tuyết trắng, cùng ta trải qua một mùa đông trắng xóa nơi núi rừng.
Ta mặc kệ hắn muốn làm gì, chỉ nhìn đống tuyết dày trước mặt, liền ngả người ra sau, để mặc mình rơi vào trong đó.
Cảnh Dục quay đầu lại, lập tức không thấy bóng ta đâu.
"Vân Nhi, Vân Nhi!"
Ta nghịch ngợm không trả lời, giả vờ không nghe thấy.
Nằm trong tuyết, nhìn từng bông tuyết rơi xuống, trước mắt ta bỗng hiện ra một cành mai.
Sau đó, chính là khuôn mặt của Cảnh Dục.
Hắn cũng nhảy xuống, khiến cả hai rơi vào một cái hố tuyết.
Sức nặng đột ngột đè xuống khiến ta hơi khó chịu.
Nhìn thấy ta nhíu mày, Cảnh Dục bật cười lớn, cười xong liền cúi xuống hôn lên trán ta.
Ta cảm nhận được lồng n.g.ự.c hắn rung động, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn cười rạng rỡ như vậy.
"Vân Nhi, chúng ta hãy thật lòng bên nhau đi."
Thì ra, Cảnh Dục cũng biết đùa giỡn.
12.
Trên núi quả thực là một nơi rất tốt, ở lại vài ngày, tâm trạng ta cũng tốt hơn hẳn.
Không trách người xưa luôn thích quy ẩn chốn núi rừng.
Trước khi xuống núi, Cảnh Dục định cử vài hạ nhân đến hầu hạ bà v.ú Trần, nhưng bà từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà nói mình vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa thợ săn và dân làng trên núi cũng hay quan tâm, tạm thời chưa cần ai chăm sóc.
Cảnh Dục cũng không ép buộc, chỉ nói sẽ thường xuyên lên thăm bà.
Khi xuống núi, Cảnh Dục tình cờ gặp người quen.
"Cảnh tướng quân, đây là vừa xuống núi sao?"
Từ trong cỗ xe ngựa sang trọng, một tiểu thư quý tộc vén rèm ló đầu ra.
Nàng ta có ngũ quan tinh xảo, nụ cười rực rỡ, tựa như một cảnh sắc hiếm có trong mùa đông ảm đạm này.
"Gặp qua Tam công chúa." Cảnh Dục ôm quyền chào, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.
Đây là lần đầu tiên ta nghe có người gọi Cảnh Dục là "tướng quân". Trước đây, có người gọi hắn là đại nhân, có người gọi là công tử, có người gọi là gia, nhưng chưa từng nghe ai gọi là tướng quân.
Thì ra, nàng chính là Tam công chúa nổi danh khắp triều đình.
Cả kinh thành ai cũng biết, Tam công chúa Hạ Uyển Quân đem lòng ái mộ thiếu niên tướng quân của Tuyên Uy hầu phủ, thậm chí từng tuyên bố nếu không phải hắn thì không lấy chồng.
Nhưng phủ Tuyên Uy hầu không có ý định gả con trai trưởng cho công chúa, mà hoàng đế cũng không muốn mất đi một vị đại tướng.
Thế nên dù Cảnh Dục đã hai lần đàm hôn, Hầu gia phu nhân cũng chưa từng cân nhắc Hạ Uyển Quân làm con dâu mình.
Dẫu vậy, Hạ Uyển Quân dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, ngược lại còn càng thêm kiên trì.
Nàng cho rằng những nữ tử có mệnh cách không tốt mới không thể thành thân với Cảnh Dục.
Trên đời này, người xứng đôi với hắn chỉ có thể là nàng - Hạ Uyển Quân.
Giữa trời đông lạnh giá thế này, Tam công chúa xuất hiện ở đây là vì ai, điều đó đã quá rõ ràng.
Thực lòng mà nói, ta khá khâm phục dũng khí của nàng ta.
Một mối lương duyên mà chẳng ai xem trọng, vậy mà nàng vẫn cố gắng đến tận cùng.
"Cảnh tướng quân, đường tuyết trơn trượt, không biết tướng quân có thể hộ tống bản cung lên núi cầu phúc hay không?"
Thấy Cảnh Dục không muốn dừng lại mà định giục ngựa rời đi, Hạ Uyển Quân liền giơ tay chặn đường.
"Cảnh mỗ có việc gấp trong người." Cảnh Dục rõ ràng không phải là người dễ nói chuyện.