Tâm Động Khó Tránh

Chương 15



Ta có thể cảm nhận được cơn giận dữ bị đè nén trong lòng hắn, nên cũng không lên tiếng.

Nhưng lạ một điều, mãi đến khi về phủ, hắn cũng không nổi trận lôi đình với ta.

Dường như, gần đây tính tình hắn đã dịu đi đôi chút.

Điều ta không biết là, ngay khi rời khỏi ta, Cảnh Dục đã rời kinh thành, đến doanh trại ở ngoại thành.

Trên võ trường, hắn lấy một chọi mười, binh lính thay phiên giao đấu với hắn hết lượt này đến lượt khác.

Hắn đi một mạch ba ngày không về phủ.

Hầu phủ phu nhân cho người đến thăm dò, ta cũng chỉ nói không biết.

13.

Cảnh Dục có phủ tướng quân của riêng mình, chỉ là vì chưa qua lễ trưởng thành, nên vẫn chưa dọn đến đó.

Sau khi trở về, hắn đưa ta đến phủ tướng quân, lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn đã có một phủ đệ riêng.

"Vân Nhi, chúng ta có thể thành thân tại đây."

Ta không biết hắn đã định ra kế hoạch này từ khi nào, nhưng dường như hắn cũng không có ý định hỏi ý kiến ta.

"Hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ngươi nên tìm một người môn đăng hộ đối." Ta bình tĩnh phân tích.

"Ngươi yên tâm, chuyện hôn sự đã được song thân hai bên quyết định. Không bao lâu nữa, ta sẽ đích thân đến cửa cầu thân. Đợi ta qua lễ trưởng thành, chúng ta sẽ thành thân."

Cảnh Dục đã nói ra thì chắc chắn không thể là giả.

Hắn đã sắp xếp những chuyện này từ bao giờ?

Làm thế nào mà hắn thuyết phục được vợ chồng Tuyên Uy hầu?

"Vậy thì ta cũng nên trở về nhà thôi." Ta cụp mắt, nhàn nhạt nói.

Nếu đúng là danh chính ngôn thuận lấy vợ, hắn hẳn sẽ không để ta xuất giá từ phủ Tuyên Uy hầu đâu nhỉ?

"Vân Nhi, ta có thể để ngươi về nhà, nhưng ngươi không được chạy trốn."

Cảnh Dục nắm chặt lấy hai vai ta, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Đó là đôi mắt như thế nào đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có quá nhiều cảm xúc phức tạp, tựa như dải ngân hà lấp lánh, vừa nguy hiểm vừa sâu xa.

"Ta có thể trốn đi đâu được chứ?"

Ta nghiêng đầu, tránh nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đúng vậy, trời đất bao la, nhưng ta lại chẳng có nơi nào để nương tựa, có thể trốn đi đâu được đây?

Cảnh Dục giữ đúng lời hứa, để ta về nhà.

Ta lại trở về viện nhỏ quen thuộc ấy.

Phụ thân muốn sắp xếp cho ta ở gian phòng tốt nhất, bởi ta sắp trở thành người có địa vị cao quý nhất trong nhà.

Có thể nhờ ta mà một người được thăng quan tiến chức hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ta.

Nhưng ta từ chối.

Mặc dù phụ thân và kế mẫu giả vờ quan tâm có chút lố bịch, nhưng phải nói rằng, cũng khá thú vị.

Có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày phải cúi đầu nịnh nọt ta.

Chỉ là, nếu chỉ vì ta sắp xuất giá mà họ thay đổi thái độ, thì chẳng có gì đáng để đắc ý cả, vì thế ta cũng không làm khó họ.

Ta có một nha hoàn theo về từ phủ Tuyên Uy hầu, nên ta từ chối những người hầu hạ khác do kế mẫu phái tới.

Ta không rõ trong đầu kế mẫu đang suy tính điều gì, chỉ là gần đây ra ngoài có chút phiền phức hơn trước.

Công khai thì có người của phụ thân theo sát, lấy danh nghĩa là để bảo vệ ta, nhưng trong bóng tối lại có người của Cảnh Dục theo dõi.

Người trong tối ta không quản được, nhưng người theo dõi công khai thì rất phiền.

"Phụ thân, đã có người của phủ Tuyên Uy hầu theo dõi, con cũng chẳng thể mất tích được. Người đừng phí công vô ích nữa."

Mặc dù lời này khiến phụ thân ta tức giận đến mức phồng mũi trợn mắt, nhưng ông ta lại sợ đắc tội với ta, cuối cùng đành phải rút hết người về.

Ta mang bản thảo đã hoàn thành đến tiệm sách, câu chuyện kéo dài hơn một năm cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

"Xạ Dương cư sĩ có còn ra sách mới nữa không? Bộ sách này bán chạy quá rồi!"

Ông chủ tiệm sách cầm bản thảo hoàn chỉnh, kích động đến mức rơm rớm nước mắt.

"Tạm thời không viết nữa, nhưng cũng chưa chắc. Có khi một ngày nào đó lại muốn viết tiếp."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com