Tâm Động Khó Tránh

Chương 17



Hắn nói:

"Ta xứng đáng có được một 'nàng' tốt hơn. Nhưng nàng… có nguyện ý không?"

15.

Hôn lễ diễn ra đúng như dự kiến.

Mối hôn sự này, vì sự chênh lệch môn đăng hộ đối, đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn kinh thành.

Không ai ngờ được rằng, một đại tướng quân lẫy lừng, nhị công tử đích tôn của phủ Tuyên Uy hầu, lại danh chính ngôn thuận cưới thứ nữ của một vị quan thất phẩm.

Trong mắt thế nhân, một thứ nữ như ta, chỉ cần nạp vào phủ làm thiếp là đủ.

Hà tất phải lãng phí một danh phận chính thê chứ?

Vậy nên, mọi người đều nghĩ rằng thứ nữ này hẳn phải có điều gì đặc biệt, chẳng hạn như dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Thế là kẻ đến xem náo nhiệt cũng không ít, ai nấy đều muốn tận mắt nhìn thấy tân nương xinh đẹp đến nhường nào.

Chỉ tiếc, phần lớn bọn họ đều không có cơ hội ấy.

Hôn lễ được cử hành tại phủ tướng quân, vợ chồng Tuyên Uy hầu cũng ở lại đó một đêm.

Nến đỏ lay động, ta và Cảnh Dục cùng nhau nằm trên giường, vẫn mặc nguyên y phục.

Hắn ghé lại gần, siết chặt vòng tay ôm lấy eo ta, đầu vùi vào cổ ta, còn ta thì hoàn toàn bất động.

Hắn cũng không làm thêm động tác nào khác, chỉ là càng ôm càng chặt.

"Cảnh Dục, ta sắp không thở nổi rồi."

Hắn muốn g.i.ế.c người sao? Ngay trong đêm tân hôn? Ta giận đến phát điên.

"Vân Nhiên, Vân Nhiên, Vân Nhiên…"

Cảnh Dục cứ gọi tên ta mãi không ngừng. Ta nghi ngờ hắn đã uống không ít rượu, chắc là say rồi.

"Ngủ đi."

Ta gỡ một tay hắn ra, ngay lập tức cảm thấy dễ thở hơn hẳn.

Không biết đã qua bao lâu, khi ta gần chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy hắn lên tiếng.

"Vân Nhiên, ta có gì không tốt?"

"Ngươi chưa ngủ?"

Ta nghiêng đầu nhìn, thấy mắt hắn vẫn nhắm chặt, có lẽ chỉ là đang nói mơ.

"Đúng vậy, ngươi có gì không tốt đâu, ngươi cái gì cũng tốt cả. Một kẻ xuất thân thấp kém như ta, có thể gả cho ngươi đã là trèo cao rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bên ngoài ai chẳng nói, thứ nữ của huyện lệnh Vân gia đúng là có phúc lớn, một bước hóa phượng hoàng.

Thế nhưng, tình yêu ta mong muốn không phải là cưỡng đoạt. Hôn nhân mà ta mong muốn cũng vậy.

Ta chỉ muốn một mối quan hệ bình đẳng, có thể ngang hàng đối thoại.

Ngươi là công tử cao quý của phủ Hầu gia, địa vị của ngươi và ta, đã bao giờ thực sự ngang bằng chưa?

Ngươi đã bao giờ cho ta quyền lựa chọn chưa?"

Nếu Cảnh Dục còn thức, ta chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.

Nói với một người cổ đại sinh ra và lớn lên trong xã hội phong kiến về sự bình đẳng giai cấp, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Đêm khuya yên tĩnh, ta cũng mệt rồi, chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Cảnh Dục đổi tư thế, tựa vào bên cạnh ta mà ngủ.

16.

Sau khi thành thân, cuộc sống bình lặng hơn ta tưởng, nhưng chẳng kéo dài bao lâu, Cảnh Dục phải xuất chinh.

Lần đầu tiên, ta có nhận thức rõ ràng hơn về thân phận tướng quân của hắn.

Tướng quân, là người phải ra chiến trường.

Hung Nô ở phía Bắc xâm phạm, Cảnh Dục phụng chỉ xuất quân.

Hắn bận rộn điều động binh lực, cùng đại tướng thương thảo kế hoạch Tây chinh.

Phu nhân Hầu gia đến tướng quân phủ, nhưng chỉ gặp ta.

Nhìn hốc mắt đỏ hoe của bà, ta mới thật sự thấu hiểu—là người nhà của quân nhân, tâm trạng lo lắng bất an ấy nặng nề biết nhường nào.

"Ta chỉ mong nó… có thể bình an trở về."

Trước khi lên đường, Cảnh Dục nói với ta:

"Vân Nhiên, chờ ta trở về."

Ta đứng trên tường thành, nhìn hoàng đế phát biểu khích lệ ba quân, nhìn đại quân xuất phát.

Đội quân càng đi càng xa, cuối cùng nhỏ bé như đàn kiến, rồi hoàn toàn biến mất.

Cảnh Dục đi rồi, nhưng để lại thủ lĩnh ám vệ, ở lại trấn giữ tướng quân phủ.

Ta cũng chỉ tình cờ phát hiện ra, thì ra bên cạnh mình vẫn luôn có một cao thủ âm thầm bảo vệ.

Cảnh Dục không dặn dò hắn giữ bí mật, vậy nên ta hỏi gì, hắn đều thành thật trả lời.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com