“Công tử, nô tỳ đang giảm cân, ăn không nổi nhiều vậy.”
Mười lăm năm qua ta vẫn luôn giữ thói quen sống lành mạnh, không thức khuya, không ăn đêm, đời này nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Còn Cảnh Dục, tên khốn này, thói quen xấu nhiều như vậy, nhân phẩm lại chẳng ra gì, chắc chắn là sẽ đoản mệnh.
Thấy ta ăn một cách thản nhiên, Cảnh Dục hơi cau mày, có vẻ không tin nổi, nhưng cũng không làm khó ta nữa, rộng lượng đuổi ta về.
Sau đó, ta lại nhận được phần thưởng từ tên chủ nhân khốn kiếp này?
Hay phải nói là… tiền bồi thường?
Dù sao thì ta cũng nhận được năm lượng bạc, số bạc này không nằm trong tiền lương tháng.
Đúng rồi, ta làm đầu bếp ở đây có lương tháng, mỗi tháng được hai lượng bạc, còn ít hơn cả tiền thưởng mà người khác vung tay cho một cái.
Thật sự đúng là lao động giá rẻ.
Cảnh Dục đúng là một tên tư bản chính hiệu!
Trước đây ở nhà, ta chẳng có đồng nào trong tay. Chỉ cần sống yên ổn, có ăn có uống có chỗ ngủ, nên chẳng bao giờ phải nghĩ đến chuyện để dành tiền.
Cũng tại Cảnh Dục mà cuộc sống sâu gạo của ta đã kết thúc!
Giờ nếu không muốn làm công cho hắn nữa thì ta đành phải tích tiền để bỏ trốn.
Chỉ tiếc là toàn bộ tài sản của ta bây giờ chỉ có năm lượng bạc. Con đường tích góp tiền bạc vẫn còn dài và gian nan.
Phải làm sao mới kiếm tiền nhanh được đây?
Không ngờ còn chưa kịp nghĩ ra cách, thì tên khốn Cảnh Dục lại bắt đầu… thèm khát ta.
Chuyện là thế này:
Kể từ sau vụ tro bếp, Cảnh Dục liền bắt ta đích thân mang cơm cho hắn mỗi bữa.
Vậy nên, để kiếm được tiền boa, ta tận tâm hầu hạ hắn, dốc hết tâm tư nấu thật ngon, còn tỏ ra hết sức săn đón.
Không ngờ, sự săn đón này lại khiến hắn hiểu lầm.
Cái kẻ với chủ nghĩa đại nam nhân này lại cho rằng ta có tình cảm với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mà hắn năm nay mười tám tuổi, ngày nào cũng bị mẹ nhét người vào phòng nhưng đều từ chối, đến mức bị bà làm phiền đến phát bực.
Thế mà kỳ lạ là, hắn lại cảm thấy ta cũng không đến nỗi nào.
Vậy nên hắn nghĩ, giữ ta lại cũng không phải không được.
Dù gì ta cũng có nhan sắc, lại còn biết nấu ăn ngon.
Hắn chấp nhận ta, cũng chẳng lỗ lãi gì nhiều.
Cỏ, dù sao cũng chỉ là một loại thực vật thôi.
5
"Ta không đồng ý!" Ta lớn tiếng phản bác.
"Giả vờ làm cao." Cảnh Dục cho rằng ta muốn từ chối mà lại như đang mời gọi .
Sợi dây lý trí trong đầu ta lập tức đứt phựt, theo phản xạ mà tát hắn một cái.
Ánh mắt Cảnh Dục nhìn ta như muốn phun ra lửa.
"Đường đường là công tử Hầu phủ, muốn loại nữ nhân nào chẳng có, lại cứ phải chọn một đầu bếp như ta, nói ra cũng đủ mất mặt." Ta hơi hoảng, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm mà nói.
Ta chấp nhận bản thân là một kẻ lười biếng, là vì ta đã nhìn thấu thời đại này.
Ta xuyên đến đây, ngay từ khi có ký ức đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cảnh mạng người như cỏ rác.
Ta hiểu rõ, đây không phải là thời đại mà ai ai cũng bình đẳng, ai ai cũng được luật pháp bảo vệ.
Ở đây, chỉ cần kẻ có quyền cất lời, chuyện g.i.ế.c chóc, cướp đoạt đối với dân thường là quá đỗi bình thường.
Vậy nên lúc trước, khi người Hầu phủ đến, cha ruột của ta thậm chí chẳng hề do dự, cứ thế bọc ta lại rồi giao nộp.
"Ngươi không cần tự hạ thấp mình. Bản công tử muốn ai, không đến lượt người khác chõ miệng vào." Cảnh Dục cố gắng kiềm nén cơn giận, tiếp tục tiến gần hơn.
Nếu ban đầu hắn chỉ là nhất thời hứng thú, thì cái tát của ta chính là ngòi nổ khiến hắn nhất định phải chiếm lấy.
Với kiêu ngạo của một công tử đích tôn Hầu phủ, làm sao hắn có thể dễ dàng chấp nhận việc bị một thứ nữ của huyện lệnh tát vào mặt?
"Nhưng… nhưng nô tỳ đã có người trong lòng rồi." Ta lắp bắp.