Tâm Động Khó Tránh

Chương 7



Mà lúc đó, ta đã yên ổn trong căn nhà mình thuê, hắn không thể nào tìm được ta.

Ta hít sâu một hơi, bắt đầu chạy về phía tự do.

Nhưng hôm nay lại đúng vào Tết Trung thu, trên phố người qua kẻ lại đông nghìn nghịt, tốc độ di chuyển chậm hơn dự tính rất nhiều.

Khi ta đến được cửa Tây, đã bị binh lính canh gác báo rằng cổng thành không còn mở nữa.

Tim ta lạnh đi một nửa.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, ta rất khó có thể lại quyết tâm bỏ trốn như thế nữa.

Nếu bị Cảnh Dục phát hiện, ta sẽ không bao giờ có cơ hội chạy trốn nữa.

Chưa kể, tiền thuê căn nhà đã trả rồi, mỗi ngày không ở là một ngày lãng phí bạc!

“Binh gia, ông nội ta bệnh nặng, còn đang chờ ta mang thuốc về cứu mạng đây!” Ta lau mặt, cúi giọng cầu xin, vừa sốt ruột vừa sợ hãi, nước mắt lập tức tuôn ra.

Không thử làm sao biết không được? Giờ cổng thành vẫn chưa hoàn toàn đóng.

“Tránh ra! Đến giờ rồi, không được ra khỏi thành!” Người lính kia thấy ta dai dẳng, liền đẩy mạnh một cái.

Ta thuận thế ngã xuống đất, làm ra vẻ đáng thương.

“Binh gia, xin ngài rộng lòng từ bi, tiểu nhân thay cả nhà cảm tạ ngài!” Ta quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa vắt óc tìm cách.

“Cho cậu ta đi đi.”

Một giọng nói êm tai như tiếng trời cất lên.

Ta ngước lên nhìn, lại một lần nữa bắt gặp người đó.

Cả hai lần chạm mặt, đều là khi ta chật vật nhất.

“Đa tạ đại nhân.” Ta cúi đầu, nhặt bọc hành lý lên, cảm ơn xong thì vội vã rời đi.

“Hắn cũng ra khỏi thành, tiện đường đưa cậu đi một đoạn.” Người nọ lên tiếng.

Hắn nói hắn tên là Cố Cẩn, có lẽ vì bị bộ dạng đau thương vừa rồi của ta lay động nên đã chủ động đề nghị giúp đỡ.

“Đa tạ đại nhân.”

Thế là ta leo lên càng xe ngồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bất kể là vì tư lợi hay vì lý do nào khác, nếu có thể đi nhờ một đoạn đường, ta sẽ kịp đến thôn trước khi trời tối.

Một người ngồi trong xe, một người ngồi ngoài xe, thuộc về hai tầng lớp khác nhau, chẳng có chuyện gì để nói.

Cho đến khi xe đến ngã ba vào thôn, ta xuống xe.

“Đa tạ đại nhân đã giúp đỡ. Tiểu nhân nhà ở thôn Hạnh Hoa, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Tuy ta không nói địa chỉ cụ thể, nhưng cũng nhắc đến một địa danh.

Lần này có thể trốn thoát thuận lợi, ta thực sự rất mang ơn hắn.

Khi ta mò mẫm về đến nhà, trời đã tối đen.

Sau khi ăn vội mấy miếng lương khô mang theo, ta liền lên giường ngủ, những chuyện khác để mai tính sau.

Ta không hề hay biết rằng, chuyện ta mất tích đã đến tai Cảnh Dục sớm hơn ta nghĩ rất nhiều.

Ngay trong đêm Trung thu, sau khi gia yến kết thúc, hắn cầm một cây trâm, định tự tay mang đến cho ta.

Nhưng khi đến phòng ta thì phát hiện người đã không còn ở đó.

Hầu phủ phu nhân nghe tin con trai mình muốn lùng sục khắp thành để tìm người, lập tức cảm thấy trời đất tối sầm.

Lúc này đã đến giờ giới nghiêm, sao có thể ngang nhiên tìm người khắp kinh thành được?

“Nếu để người khác nắm thóp, con bảo phủ Hầu gia chúng ta phải đối mặt với thế gian ra sao?” Hầu phủ phu nhân giọng điệu nghiêm khắc, nhất quyết không cho Cảnh Dục làm càn.

Cảnh Dục siết chặt nắm tay, tựa như một con sư tử giận dữ, cây trâm ngọc trong tay bị hắn bẻ gãy làm đôi.

Cuối cùng, hắn vẫn nhẫn nhịn đến hừng đông.

Sáng sớm, hắn lập tức vào cung xin thánh chỉ, nói rằng trong phủ bị thất lạc một người, mà người đó lại chính là ân nhân cứu mạng của hắn, cầu xin bệ hạ hạ lệnh tìm kiếm toàn thành.

Hoàng đế không hiểu ngọn ngành, nhưng cũng không ngăn cản.

Dù sao thì đây cũng là tướng tinh mà cao tăng từng nói có thể bảo hộ quốc vận, Hoàng thượng rất sủng ái hắn.

Cầm được thánh chỉ trong tay, Cảnh Dục liền lập tức hành động, náo động khắp kinh thành.

Chẳng mấy chốc, toàn thành đều biết phủ Tuyên Uy Hầu thất lạc một nhân vật quan trọng, mà người này lại là một nữ tử!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com