Tâm Động Khó Tránh

Chương 9



Thế là, ta lén lút tìm một hang động trên núi, sửa sang lại, tích trữ chút vật tư đề đề phòng bất trắc.

May mà trước đây ta thích xem các chương trình sinh tồn nơi hoang dã, nên nơi trú ẩn dựng lên cũng tạm chấp nhận được.

Một đêm nọ, ta nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống từ góc tường, lòng lập tức chùng xuống.

Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng động nào khác, ta khoác áo, cầm d.a.o găm đi kiểm tra.

Kết quả, ta phát hiện một nam nhân đang hấp hối ngay góc tường.

Không biết là duyên hay nghiệt, đó lại là Cố Cẩn.

Tính ra, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, nhưng chưa lần nào cả hai đều sạch sẽ chỉnh tề.

Ta tốn không ít sức mới kéo hắn vào Tây sương phòng, dựng một chiếc giường đơn giản.

"Sao lại trúng tên vậy?" Phiền phức hơn là, mũi tên dường như có độc.

Ta không biết y thuật, cũng không thể cứu người, chỉ có thể tạm thời chăm sóc, rồi sáng hôm sau nhờ bà chủ nhà gọi đại phu.

Đại phu y thuật tầm thường, dù đã rút tên ra, vô cùng vất vả mới cầm m.á.u được, nhưng hắn vẫn sốt cao không ngừng.

Ta chỉ có thể dùng cồn lau người cho hắn.

Vì để cứu hắn, ta túc trực suốt ba ngày, cuối cùng hắn cũng mở mắt.

Cảnh giác, kinh ngạc, nghi ngờ, rồi thả lỏng... ánh mắt hắn thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại.

"Tại hạ Cố Cẩn, đa tạ phu nhân đã cứu mạng."

Ta sững sờ, sau đó nhận ra mình đang giả dạng phụ nữ.

Lần đầu gặp hắn ở cổng thành, ta cải trang thành nam nhân, nói rằng đi mua thuốc cho ông nội bệnh nặng. Lần gặp trước đó, hắn cứu ta nhưng thậm chí chẳng thèm nhìn, chắc hẳn không nhớ ta.

"Ngươi bị trúng độc. Đại phu ta mời không thể giải được độc đó." Ta nghiêm túc nói, môi hắn đã bắt đầu tím tái.

"Phu nhân yên tâm, chỉ cần đưa vật này đến khách điếm Kim Phúc trong thành, tự khắc có người đến đón ta." Hiện tại hắn không đủ sức tự mình về thành.

Ta chần chừ.

Ta không có giấy thông hành, ra vào thành rất phiền phức. Hơn nữa, ta không chắc Cảnh Dục có còn cho người tìm ta hay không.

"Ngươi có lệnh bài nào giúp qua cổng thành dễ dàng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Cẩn do dự, rồi đưa cho ta một khối lệnh bài.

Trên đó ghi ba chữ: "Thuận Vương Phủ".

Bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu, ta lập tức cầm lệnh bài rồi lên đường.

Sau khi thuận lợi vào được bên trong thành, ta giả dạng thành nam nhân, chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ trót lọt.

Giao ngọc bội, nói rõ lời dặn, khi xác nhận chưởng quầy đã hiểu, ta để lại địa chỉ rồi rời đi.

Ở lại trong thành này lâu thêm một khắc thì chỉ càng thêm nguy hiểm.

Nửa đêm, tiếng chó sủa trong làng đột nhiên vang lên dồn dập.

Ta giật mình tỉnh táo, xách bọc đồ đã chuẩn bị sẵn, lao thẳng lên núi.

Nếu không phải người của Cảnh Dục thì đó là trường hợp tốt nhất.

Còn nếu đúng là hắn— thì chỉ mong rằng ta có thể chạy đủ nhanh.

9

Sau khi rắc đầy thuốc chống muỗi và côn trùng quanh chỗ trú ẩn, ta nhanh chóng dập tắt đuốc rồi nín thở.

Lúc này, ta mới cảm nhận được cơn đau ở chân.

Hóa ra là không biết từ lúc nào, một chiếc giày của ta đã bị rơi mất.

Bàn chân trần bị đá sỏi và cành cây cào xước, trên da đã xuất hiện những vết máu.

Vừa cảm thấy đau, nước mắt ta liền rơi lã chã.

Cả hai kiếp ta chưa từng chịu khổ như thế này, tất cả là do tên trời đánh đó —Cảnh Dục! Chờ ta chạy thoát rồi, nhất định phải đến chùa dâng hương thật nhiều, nguyền rủa hắn xui xẻo cả đời!

Đang nghĩ vậy thì bên ngoài chợt vang lên động tĩnh. Ta co người lại hết mức, không dám phát ra một tiếng động nào.

Lúc này đang là nửa đêm, bầu trời không một ánh sao, chỉ mong bọn họ không phát hiện ra ta.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau đó, chúng lại dần xa, ta thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ chưa đi xa, khiến ta thậm chí không dám thay đổi tư thế cho dù chân đã tê rần.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com