Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 1



Nửa đêm, ta nằm trên giường, lắng nghe hơi thở đều đặn của Giang Cảnh Hoài, mồ hôi lạnh túa ra đầy người.

Bởi vì ta thực sự phát hiện có điều gì đó không ổn.

Ba năm trước, bà mối đến nhà, nói rằng Giang Cảnh Hoài, tú tài ở nhà bên, là người đọc sách, bản tính thuần lương, ăn nói vụng về.

Ta tự tay xách một giỏ trứng, gả cho chàng làm vợ.

Đêm tân hôn, Giang Cảnh Hoài vén khăn hỉ của ta lên.

Chàng có diện mạo xuất chúng, sống mũi cao, môi mỏng, khiến ta nghĩ đến lớp sương mỏng vương trên sông nước Giang Nam.

Dưới ánh nến lập lòe, chỉ một ánh nhìn hờ hững của chàng cũng đủ khiến ta đỏ bừng mặt.

Thế nhưng, khi chàng tiến lại gần, ta dựa vào ánh đèn, nhìn rõ ánh mắt sắc lạnh như muốn đoạt mạng giấu sau đôi mắt ôn nhu kia.

Tay ta khẽ run, suýt chút nữa hét thành tiếng.

Cảm giác như chàng không phải đến cưới ta, mà là đến… g.i.ế.c ta vậy.

Khác xa hoàn toàn với lời bà mối từng nói.

Nhưng ta từ nhỏ đã được dạy dỗ làm một người vợ ngoan hiền, cho dù trong lòng có sợ hãi đến đâu, cũng phải làm tròn bổn phận.

“Tì… thiếp hầu hạ phu quân nghỉ ngơi.”

Đêm ấy, ta run rẩy cởi áo ngoài cho chàng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta vốn là mỹ nhân nổi danh mười dặm tám làng, dáng mềm giọng ngọt, không biết đã lọt vào mắt bao nhiêu nam nhân.

Ta hiểu cách khiến một người đàn ông vui lòng.

Đêm ấy, Giang Cảnh Hoài nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào màn đỏ.

Có lẽ vì ta nghèo nên mới gả cho chàng, nên Giang Cảnh Hoài cũng chẳng hề xót thương.

Sáng hôm sau, chân ta mềm nhũn đến mức suýt không đứng nổi.

Ta chưa từng gặp ai lãnh đạm vô tình như chàng.

Bảo chàng không ham sắc nữ ư? Nhưng đến khi trên giường, lại khiến ta tưởng mình sắp mất mạng.

Nếu nói chàng mê đắm nhục dục thì cũng không hẳn.

Ta chẳng thể hiểu nổi con người ấy.

Rõ ràng mang dung mạo như tiên giáng trần, vậy mà lại có khí chất như ác quỷ tu la, khiến ta vừa kính vừa sợ.

May thay, sau ngày đại hôn, chàng cứ ba ngày thì đi biệt hai, để ta một mình giữ phòng trống.

Lâu dần, trong thôn bắt đầu xuất hiện lời đồn:

“Nàng dâu nhà họ Giang không đứng đắn, suốt ngày liếc mắt đưa tình với đàn ông bên ngoài.”

Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý để bị chàng phạt.

Hôm Giang Cảnh Hoài trở về, thẩm hàng xóm còn đứng ngay trước cửa mỉa mai ta thẳng mặt, chàng cũng chẳng phản ứng gì.

Thế nhưng tối hôm đó, chàng kéo ta vào màn trướng, khiến ta khóc đến mức hoa lê đẫm mưa…

Ta biết chàng vì điều gì mà giận, nhưng chàng không nói một lời, rõ ràng là đang ghen.

Ta khóc đến mệt, ôm lấy cánh tay chàng, đỏ mặt cầu xin tha thứ:

“Thiếp không dám nhìn kẻ khác… Phu quân, xin tha mạng…”

Giang Cảnh Hoài làm như không nghe thấy, nâng cằm ta lên, không cho từ chối mà hôn xuống, kéo ta rơi vào vực sâu mê muội.

Đêm đó, ta hiếm hoi mộng thấy mình ra hậu viện giặt đồ bên hồ, mặt hồ đen ngòm bỗng dậy sóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một nữ tử dung mạo khuynh thành, da trắng như ngọc sứ, nổi lên từ mặt nước xanh lục óng ánh, hướng về phía ta nhe răng cười—một nụ cười để lộ hàm răng nhọn hoắt.

“Phu quân ngươi là giả đấy…”

Ta hoảng sợ thét lên, ngã ngồi bên bờ hồ.

Thân thể nàng ta dần dần cao lên, lộ ra chiếc đuôi cá phủ đầy vảy xanh óng ánh, rõ ràng là dáng vẻ nhân ngư được ghi chép trong cổ thư.

Nhân ngư ánh mắt gian tà bí hiểm, cất giọng ngâm nga trầm thấp:

“Giang Cảnh Hoài thật đang ở đáy hồ… đang đợi ngươi trở về… trở về phần mộ…”

Nàng ta tựa như xà nước, thè lưỡi rít khẽ:

“Hắn chuyên ăn tim người… Muốn biết cách phá giải, hãy đến đáy hồ sau hậu viện tìm ta.”

Nói xong, nàng nở nụ cười dữ tợn, đẩy mạnh ta xuống làn nước sâu thẳm.

Lạnh lẽo lập tức thấm vào tận xương tuỷ, ta hoảng loạn vùng vẫy, bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tựa như vừa bị dội một chậu nước lạnh.

Ta vẫn không quên, cuối cùng trong mộng, có một gương mặt trắng bệch ngửa lên từ đáy hồ, ánh mắt vô vọng nhìn ta.

Trực giác mách bảo, người đó mới thực sự là Giang Cảnh Hoài.

Ta nằm trên giường, thở dốc từng nhịp… đột nhiên, một bàn tay đặt lên hông ta, nóng rực như lửa.

“Làm sao thế?” Giọng nói của Giang Cảnh Hoài khàn khàn, mang theo vẻ không vui khi bị đánh thức.

Tay chàng men theo lưng, chậm rãi trượt lên cổ ta. Hôm nọ trò chuyện với đồ tể, ta biết nơi này là tử huyệt của con người, dễ bị hạ sát.

Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy ta lại vô cùng sợ hãi. Nụ hôn của chàng, như thể đang hôn lên con mồi trong lòng bàn tay.

Ta không lên tiếng, nhắm mắt lại, hồi tưởng từng ký ức giữa ta và Giang Cảnh Hoài.

Chàng là người đọc sách, nhưng bao đêm khuya, ta chạm vào lưng chàng thấy đầy vết thương chi chít. Dưới phần eo nhỏ hẹp ấy, có một vết sẹo vừa dài vừa kín đáo.

Khắp thân thể chàng đều không ngăn cản ta chạm vào, chỉ riêng nơi đó là tuyệt đối cấm kỵ.

Ta tín thần, một ngày nọ Giang Cảnh Hoài trở về nhà, đứng trước tượng thần hồi lâu, thản nhiên nói:

“Thứ này, vứt đi thôi.”

Chiều hôm ấy, ta khiêng tượng thần ra ngoài. Sau lưng tượng hiện lên một vết nứt nhỏ, chỉ vừa chạm đất liền vỡ vụn thành tro bụi.

Sau đó, Giang Cảnh Hoài bệnh liền mấy ngày, suốt ngày nằm liệt trên giường, đóng cửa không ra, một mình ta bón từng muỗng thuốc mới hồi phục.

Thím bên cạnh nhà thích kể chuyện quỷ thần, khi nhắc đến pho tượng vỡ, sắc mặt thím đầy ngụ ý sâu xa:

“Muội à, nhà muội có tà thần quấy phá, e là đại tà không phải thần linh nào cũng trấn áp nổi, nên mời bà đồng đến xem thử.”

Đêm ấy, ta đem nỗi lo trong lòng nói với Giang Cảnh Hoài, để được chàng đồng ý, ta chủ động một phen, cũng chịu không ít khổ sở.

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài ôn hoà nhìn ta, hỏi nơi ở của bà đồng.

Hôm sau, bà đồng đột nhiên phát bệnh nặng mà qua đời, chuyện ấy vì thế bị bỏ dở.

Ngày tiếp theo, ta nghe được một tích cổ.

Trăm năm trước, trấn gần đây từng xảy ra một vụ đại án. Một nam tử tuấn tú gả vào nhà địa chủ, không chịu nổi nhục nhã từ nhạc phụ, trong một đêm g.i.ế.c vợ diệt môn, tự thiêu trước cửa nhà.

Nghe nói oán khí hoá thành lệ hồn, sát khí nặng nề, không thể siêu độ.

Thì ra bấy lâu nay, ta sớm đã cảm thấy điều gì đó không đúng, chỉ đợi một người hay một việc, xé toang lớp giấy mỏng trước mắt.

Tà vật bên cạnh ta, mười phần thì tám chín phần chính là Giang Cảnh Hoài.

Vì thế, tạm gác lại mọi suy nghĩ rối ren, ta quyết định ngày mai sẽ đến hậu viện một chuyến.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com