Trương Mộc Phương nhìn Liễu Dịch Trần với ánh mắt không biết phải làm sao, đây — đúng là Tiểu Trần sao? Là Liễu Dịch Trần dù thế nào cũng không chịu thiệt, ngay cả tiểu sư đệ cũng thường bị y làm cho phải kêu la ầm ĩ, ngũ sư đệ không dám tùy tiện khinh nhờn, mà ngay đến sư phụ cũng có điều kiêng dè đó sao?
“Im miệng.” Liễu Dịch Trần không nói lời hay, một khi mở miệng liền khiến Lâm Thiên Long ngượng không để đâu cho hết, đều là cái thằng cha này ăn nói lung tung, nếu không mình cũng chẳng khốn cùng như vậy.
Liễu Dịch Trần lập tức ngậm miệng, không nói câu nào, căn phòng liền trở nên yên tĩnh lạ thường, Trương Mộc Phương và Lâm Thiên Long anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều thấy ngượng nghịu khó tả.
“Khụ khụ, Tiểu Trần, đừng đùa nữa, nói đi, đệ đến tìm ta có việc gì.” Cuối cùng Trương Mộc Phương lão đại ca ho hai tiếng, phá tan bầu không khí.
Vừa nhắc tới mục đích của chuyến đi lần này, Liễu Dịch Trần liền trở nên nghiêm túc.
Liễu Dịch Trần nghe xong, không khỏi nghẹn lời. Ra là bị ngậm một chút, y còn tưởng…
Thế nhưng, người trời sinh tính tình bảo thủ như đại sư huynh bị tiểu sư đệ làm vậy, xem chừng cũng bị dọa không ít, hơn nữa, trông đại sư huynh lúc này lo lắng cho tiểu sư đệ như vậy, xem chừng y cũng không hẳn không có hi vọng.
Nói tốt vài câu an ủi đại sư huynh để hắn yên tâm, với một kẻ thủ đoạn nham hiểm như tiểu sư đệ mà nói, phỏng chừng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu đúng là gặp phải kẻ xấu nào đó, chỉ e tỉ lệ kẻ xấu gặp vạ còn cao hơn tiểu sư đệ kia mấy lần.
Nghe Liễu Dịch Trần nói, Trương Mộc Phương cũng yên tâm hơn, nghĩ lại cũng đúng, dựa vào độc công xuất thần nhập hóa của tiểu sư đệ, khả năng gặp nguy hiểm quả thực không nhiều.
“Ừm, phải rồi, đệ đến tìm huynh có việc gì?” Tạm yên tâm chuyện tiểu sư đệ, chủ đề đương nhiên chuyển qua Liễu Dịch Trần.