Tam Sinh Hữu Hạnh

Chương 1



Ta c.h.ế.t rồi.

Người ta nói c.h.ế.t rồi sẽ vào địa phủ, lời xưa quả nhiên không sai.

Ta xếp hàng, từng bước đi đến trước vạc nước lớn của Mạnh Bà.

Vị huynh đài phía trước bị Mạnh Bà giữ chặt cổ, ép uống một bát canh. Ba giây sau, bà ta hỏi:

“Ngươi họ gì, tên gì?”

Huynh đài kia vẻ mặt mơ hồ: “Ta… ta không nhớ rõ nữa.”

Mạnh Bà hài lòng gật đầu: “Tốt, người tiếp theo.”

Đến lượt ta rồi.

Mạnh Bà chuẩn bị đổ canh cho ta, ta vội vàng giơ tay: “Không phiền đại tỷ, để ta tự làm.”

Một bát canh Mạnh Bà bị ta uống cạn trong một hơi.

Lượng này, quá đầy đủ.

Ta ợ một cái thật dài, đặt bát trả lại, sau đó bình tĩnh chờ Mạnh Bà đặt câu hỏi.

Ba giây sau, bà ta mở miệng:

“Ngươi họ gì, tên gì?”

Ta suy nghĩ một chút: “Chu Hoan Nhan.”

Mạnh Bà theo thói quen phất tay: “Được rồi, người kế tiế— ngươi nói gì??”

Bà ta giật mình, vội vàng rót thêm một bát: “Uống thêm một bát nữa.”

Ta lại uống hết.

“Ngươi tên gì?”

“Chu Hoan Nhan.”

“Uống thêm một bát nữa, ngươi tên gì?”

“Chu Hoan Nhan.”

“Uống thêm một bát nữa!”



“Uống thêm một bát nữa!”

Ta nhìn bát canh trước mặt, thành thật nói: “Ta không uống nổi nữa.”

Mạnh Bà rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng canh của bà ta không có tác dụng với ta, vẻ mặt có chút sụp đổ:

“Sao lại có thể như vậy…”

Ta an ủi bà ấy: “Đừng buồn, thực ra canh này cũng không tệ, chỉ là hơi mặn.”

Mạnh Bà trừng mắt nhìn ta, ta vội bổ sung: “Có khả năng lắm… ta chỉ nói là có khả năng thôi, nhiều khi ta bị dị ứng với canh của bà thì sao?”

Vừa dứt lời, ta liền ngất xỉu.

Những hồn ma xung quanh nhao nhao xúm lại xem náo nhiệt, vừa nhìn vừa hò hét đầy hứng khởi:

“Canh Mạnh Bà uống c.h.ế.t người rồi! Canh Mạnh Bà uống c.h.ế.t người rồi!”

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vốn đã c.h.ế.t rồi, làm sao có thể c.h.ế.t thêm một lần nữa?

Canh Mạnh Bà đối với ta hoàn toàn vô dụng.

Mạnh Bà rơi vào khủng hoảng nghề nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc cùng ta thương lượng, bảo ta đừng để lộ chuyện này với cấp trên của bà—Diêm Vương.

Ta vui vẻ chấp thuận, xem như một cuộc trao đổi. Đổi lại, Mạnh Bà cũng mắt nhắm mắt mở, lén giúp ta thuận lợi đầu thai.

Thế là ta mang theo ký ức kiếp trước, hớn hở nhảy xuống hồ Vãng Sinh.

Kiếp trước, ta là một nữ Tướng quân, c.h.ế.t trận khi vừa tròn hai mươi tư tuổi. Nếu là nhà bình thường, tầm tuổi này con cái đã có thể xắn tay áo giúp việc đồng áng rồi.

Nhưng ta thì sao? Đến cả nam nhân cũng chưa từng chạm qua, đường đường là một nữ tướng anh dũng nơi chiến trường, cuối cùng lại trở thành một con ma trinh tiết!

Thật đáng tiếc.

Vậy nên kiếp này, ta quyết định sống buông thả một chút, không cần gò bó bản thân nữa.

Nghĩ vậy, ta dứt khoát chọn đầu thai vào một ổ sơn tặc.

Rốt cuộc, khi ta vừa chào đời, ngoài cửa liền vang lên tiếng thông báo hùng hồn:

“Đại đương gia! Phu nhân sinh rồi!”

“Chúc mừng đại đương gia, phu nhân hạ sinh một tiểu thư môi hồng răng trắng!”

Ừm… Không sai, là ta.

Ta nhìn nam nhân cao to trước mặt đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng có chút không biết phải làm sao.

Đây… chính là phụ thân ta ở kiếp này.

Ông ấy ôm chặt ta, khóc đến mức suýt nghẹn thở. Ta thực sự không biết phải phản ứng thế nào, đành nhe răng cười với ông một cái.

Kết quả, ông ấy càng khóc dữ dội hơn, vừa nức nở vừa lắp bắp nói:

“Nữ nhi của ta vừa sinh ra đã biết cười!”

Chỉ vì điều đó, ta liền được đặt một cái tên giống hệt kiếp trước—Hoan Nhan, Tần Hoan Nhan.

Đây là một sơn trại có tám trăm người.

Phụ thân ta là đại đương gia, còn mẫu thân ta là phu nhân bị cướp về làm áp trại phu nhân.

Ai mà ngờ sau này, mẫu thân ta thật sự vừa mắt phụ thân, đến mức dù nhà mẹ đẻ có sai người tới đón, bà cũng không chịu về.

Từ nhỏ, ta đã gây rối đến mức cả sơn trại không một ngày yên ổn, gà bay loạn xạ, chó sủa vang trời, người trong trại thấy ta liền vội vã né tránh như gặp phải ôn thần.

Lớn thêm chút nữa, phụ thân ta hoàn toàn không quản nổi ta nữa rồi.

Năm ta vừa tròn tuổi cập kê, ta đã làm một chuyện kinh thiên động địa.

Ta dẫn theo huynh đệ dưới trướng, cướp một đoàn xe đi ngang qua núi Long Hổ, tiện tay bắt luôn một vị tiểu công tử theo đoàn về trại.

Tiểu công tử kia trông chừng tuổi cũng xấp xỉ ta, trắng trẻo, thanh tú vô cùng.

Càng nhìn ta càng thấy thích.

Chỉ có điều không ổn lắm—hắn quá nhát gan.

Từ lúc ta đưa hắn vào trại, hắn đã khóc suốt một ngày một đêm.

Ta dọa hắn: “Đừng có khóc nữa! Khóc nữa ta ném ngươi ra ngoài cho sói ăn đấy!”

Tiểu công tử giật mình ngừng khóc, rồi… càng khóc dữ dội hơn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta ôm trán thở dài. Thực ra, ta cũng chẳng phải loại người hung ác gì cho lắm.

Có lẽ là do kiếp trước sống quá quy củ, nên tất cả phản nghịch đều kéo sang kiếp này.