…
Đêm trước tiệc sinh nhật của bố, tôi đã gọi điện cho Tống Huyền.
Điện thoại reo rất lâu, Tống Huyền mới bắt máy.
Giọng nói của anh ta trầm khàn: "Hòa Hòa, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh rồi."
Tôi khóc nấc trên điện thoại.
"Tống Huyền, anh nói đúng, Giang Nghiên chính là tên k.h.ố.n kiếp!"
"Em không nên giúp anh ta. Em hối hận rồi."
Cái người bị gọi là "tên k.h.ố.n kiếp" đang ngồi đối diện tôi, đang lột vải cho tôi.
Nghe vậy, móng tay đã để lại dấu trên thịt quả vải.
Giọng nói của Tống Huyền dịu xuống: "Em từ bỏ đi. Chúng ta cùng nhau lớn lên, sao anh có thể lừa em được?"
"Ngày mai là sinh nhật bố em. Anh đã mua một món quà để mang đến cho em."
"Ngoài ra, em còn nợ anh một buổi hòa nhạc."
Tôi há miệng cắn miếng thịt vải thiều được bón cho, tiện thể l.i.ế.m đầu ngón tay của Giang Nghiên. Sau khi nhìn thấy đôi bàn tay cứng đờ của anh, tôi thỏa mãn lẩm bẩm: "Ngày mai gặp mặt."
Đúng như dự đoán, vì những lời này mà tối hôm đó tôi không được ăn vải nữa.
Tôi vừa khóc lóc vừa bị Giang Nghiên kéo vào phòng ngủ.
…
Khi bố tôi còn trẻ, ông đã dạy ở một học viện.
Dưới trướng ông có rất nhiều đệ tử.
Vì thế, bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng.
Tất nhiên Tống Kinh Bình cũng nằm trong số những người được mời.
Để diễn xuất được chân thực hơn, tôi đã về nhà sớm một mình.
Hai người lớn tuổi có vẻ thất vọng khi thấy tôi trở về một mình.
"Hòa Hòa, con và A Nghiên thế nào rồi?"
Nhiều năm sau khi kết hôn, cuộc chiến tranh lạnh giữa Giang Nghiên và tôi luôn là mối quan tâm của những người lớn tuổi trong gia đình.
Để lên kế hoạch cẩn thận, tôi quyết định trả lời: "Dạ, vẫn vậy thôi ạ."
Vào ngày tiệc sinh nhật, mối quan hệ của tôi và Giang Nghiên một lần nữa trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Giang Nghiên bước vào, chào thầy giáo rồi lại trò chuyện với mọi người trong giới như thường lệ.
Tôi đang mặc một chiếc váy đuôi cá màu vàng nhạt và đứng ở ban công trên tầng hai.
Nhìn Giang Nghiên, mặc vest và thắt cà vạt, đứng giữa đám đông.
Kiềm chế và trang nghiêm.
Tống Kinh Bình đang đứng đối diện với anh.
"Giang tổng quả quyết như vậy, phút cuối cướp mất công việc của tôi thì sao gọi là hảo hán đại trượng phu được?"
Giang Nghiên cười khẽ: "Chiến tranh nào cũng công bằng. Chúng ta đều là thương nhân, tôi và anh đâu phải những người liêm chính?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Nghiên như bị thôi miên.
"Cô Vạn."
Có người chú ý đến tôi và vẫy tay chào tôi từ bên dưới.
Mọi người đều ngước lên và reo lên.
Giang Nghiên dừng lại một giây, nhìn theo tầm mắt của mọi người, ánh mắt đen kịt của anh dừng lại trên mặt tôi một lát, sau đó lướt xuống quai hàm tôi.
Tôi cảm thấy như bị bỏng, tai đỏ bừng. Tôi hơi nghiêng người bước xuống cầu thang.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Nghiên, tôi bước về phía Tống Huyền đang đứng chờ ở một bên.
Tống Kinh Bình gạt bỏ nỗi buồn bực lúc trước sang một bên, cười lớn:
"Thành công trong sự nghiệp, nhưng không thành công trong tình yêu. Có vẻ như cô Vạn thích những người trẻ tuổi và đẹp trai."
Tôi không dám quay lại nhìn Giang Nghiên.
Trong lòng tôi đã muốn đánh Tống Kinh Bình tám trăm lần rồi.
Anh ta có biết rằng chỉ cần một lời của anh ta cũng có thể khiến tôi gặp rắc rối đêm nay không?
Tống Huyền định khiêu khích Giang Nghiên nhưng lại bị tôi kéo lại: "Im lặng!"
14
Trước đây, tôi và Tống Huyền rất thích chơi đùa trong khu vườn nhỏ.
Sau nhiều năm, khu vườn nhỏ vẫn tươi tốt và xanh tươi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đào bới của Tống Huyền rồi hỏi: "Anh và Tống Kinh Bình có quan hệ họ hàng à?"
Thân thể Tống Huyền cứng đờ, quay lưng lại với tôi: "Giang Nghiên có nói với em à?"
"Đúng vậy."
Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi đã đánh vào đầu anh ta hai lần.
"Anh có một người anh trai giàu có, sao anh không nói cho em biết sớm hơn!"
"Anh bị ngốc à?!"
"Anh bị ngốc à?!"
Tống Huyền bị tôi làm cho sửng sốt, vẻ hung dữ trong mắt anh ta lập tức biến mất, "Hòa Hòa...em..."
Tôi vô cùng tức giận: "Nếu biết anh trai anh giàu có như vậy, em đã không gả cho Giang Nghiên rồi."
Biểu cảm của Tống Huyền không hề thay đổi.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, một nụ cười hiện lên trong đôi mắt tươi đẹp của anh.
"Không, em cũng không thể kết hôn cho anh trai của anh."
"Anh hy vọng em sẽ ở bên anh mãi mãi."
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên kiếp trước. Sau khi Giang Nghiên c.h.ế.t, Tống Huyền ngồi xổm trước bia mộ của Giang Nghiên, nói ra những lời như vậy.
Lúc ấy tôi đang đau lòng đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi, tôi bèn đẩy tay anh ta ra.
Không lâu sau đó, tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp nhưng tôi cảm thấy lạnh buốt khắp người.
Tôi giả vờ thản nhiên nói: "Nếu em không đồng ý thì sao?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Huyền hiện lên nụ cười.
Nốt ruồi hình giọt nước dưới mắt trở nên quyến rũ hơn nhờ nụ cười ấy.
"Vậy thì anh sẽ chôn em xuống đất."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi đứng đờ tại chỗ, không thể thốt nên lời.
Tống Huyền đột nhiên che bụng, cười đến mức nước mắt chảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-thu-tinh/chuong-7.html.]
"Anh không thể rủa em c.h.ế.t được đâu! Vạn Hòa, em đúng là đồ ngốc! Đừng giận anh nha!"
Tôi sốt ruột hất tay anh ta ra. "Anh trai anh giàu như vậy, anh không cho em tiền tiêu, còn muốn em ở bên anh, anh bệnh rồi."
Tống Huyền lại bắt đầu đào. "Nếu em muốn, anh có thể giúp em. Dù sao thì anh cũng có năng lực kiếm tiền giống như anh trai anh mà."
Tôi đột nhiên nắm chặt tay.
Tôi cúi đầu và hít thở sâu hai lần.
Không thể hỏi thêm nữa.
Hôm nay thế là đủ rồi.
Tôi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tống Huyền, tim tôi run lên.
"Anh đang làm gì thế?"
Tống Huyền cong môi: "Em không muốn hỏi anh kiếm tiền bằng cách nào sao?"
"Không muốn."
Tôi bĩu môi: "Anh định tặng em cái gì?"
Một bức tượng gốm phủ đất sét được ấn vào tay tôi.
Bức tượng mang phong cách rất ngây ngô.
Nhưng đặc điểm trên khuôn mặt bức tượng lại rất giống tôi.
Tống Huyền nói: "Anh đã làm cái này trước khi ra mắt, nghĩ rằng một ngày nào đó, nếu anh nổi tiếng và trở thành diễn viên, anh sẽ đào nó lên và tặng cho em."
"Sao anh không tặng từ trước?"
Tống Huyền cười nói: "Tượng đất sét do trẻ mồ côi nặn ra sao có thể có giá trị bằng tượng do một ngôi sao nổi tiếng nặn ra chứ... Anh sợ em sẽ không thích nó."
Ban đầu tôi muốn nói rằng bất kể địa vị thế nào, quà tặng từ bạn bè đều vô giá đối với tôi.
Nhưng khi nghĩ đến hành vi kỳ lạ của Tống Huyền ở kiếp trước, tôi lại không nói ra.
Anh ta chỉ cất bức tượng đất sét đi và nói: "Trời đã tối rồi, chúng ta về thôi."
"Được."
…
Bố tôi đã già nên ông rời đi ngay vào nửa sau của bữa tiệc.
Trong lúc Tống Huyền đang nói chuyện với người khác, tôi trở lại phòng ngủ trên tầng hai để nghỉ ngơi.
Ai mà ngờ rằng ngay khi tôi bước vào phòng, hai tay tôi đã bị còng ra sau lưng và bị ép chặt vào cửa.
Giọng nói trầm khàn của Giang Nghiên vang lên.
"Hai người đã làm gì thế?"
Cảm thấy sự ghen tuông mạnh mẽ phía sau, lông mày tôi cong lên và giọng nói trở nên khàn khàn.
Thiết Mộc Lan
"Đoán..."
Đáp lại tôi là một nụ hôn đầy quyền lực và mạnh mẽ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
"Hòa Hòa? Em đang ở trong phòng ngủ à?"
Tiếng gõ cửa đã phá vỡ hoàn toàn bầu không khí ái muội.
Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, thì thầm với Giang Nghiên: "Tống Huyền đến——"
Bàn tay thô ráp, thon dài không kiêng nể gì lột bỏ rào chắn cản đường.
Một giây đưa tôi vào biển khát vọng cuồn cuộn.
Tôi đột nhiên nín thở, mở to mắt với vẻ không tin nổi: "Giang Nghiên, anh điên rồi..."
Hình như Tống Huyền vẫn đang gọi tôi.
Tôi định chạm vào điện thoại nhưng Giang Nghiên đã giật lấy và tắt máy đi.
Giang Nghiên cắn mạnh vào khớp xương nhô ra sau cổ tôi, dễ dàng phá vỡ nhịp điệu của tôi.
"Em còn dám nghĩ tới hắn sao, em cái người... người phụ nữ hư hỏng..."
Tôi cắn môi, không nhịn được trêu chọc anh: "Phụ nữ hư hỏng, anh vẫn còn yêu——"
Âm thanh đó đã bị anh đ.â.m xẻ năm xẻ bảy.
Lúc này, tôi thực sự mừng vì cánh cửa này có khả năng cách âm tốt.
Tống Huyền không tìm thấy tôi nên đã nhanh chóng rời đi.
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Giang Nghiên lướt qua tai tôi, giống như viên đá được ném xuống hồ, tạo nên những gợn sóng.
"Ngày 21 tháng 4, tôi để lại dấu son môi trên áo của Giang Nghiên, nhưng anh ấy không đi tìm tôi."
"Ngày 13 tháng 5, chiếc váy dài ngang hông mới mua nóng bỏng bắt mắt, Giang Nghiên không nhìn tôi lấy một cái..."
Trong bóng tối, tôi mở to mắt vì sốc và bắt đầu chửi thề vì xấu hổ, tức giận và hổ thẹn.
"Giang Nghiên! Đồ khốn nạn... ai cho anh xem lén nhật ký của em!"
"Nhốt anh trong phòng ngủ của em rồi còn trải cuốn nhật ký lên giường. Không nhìn trộm cũng khó."
Thôi xong.
Tối qua tôi có viết qua loa vài thứ, sáng nay quên không cất đi.
Giang Nghiên có vẻ xúc động.
Anh ấy kéo tôi đến cuốn nhật ký, nhéo hàm tôi và thở mạnh: "Hòa Hòa, đọc cho anh nghe."
Mặt tôi đỏ bừng, tôi từ chối đầu hàng. "Đừng nghĩ đến chuyện đó..."
"À, Hòa Hòa nghĩ là anh già quá rồi phải không?"
Sự hoang tưởng của Giang Nghiên lại trỗi dậy, anh không chịu buông tôi ra. "Anh không khỏe sao? Anh không thể thỏa mãn em sao?"
Tôi không nói nên lời và chỉ biết lắc đầu.
Không phải.
"Không hài lòng?"
Giang Nghiên có vẻ không hiểu, liên tục hỏi tôi: "Bây giờ thì sao? Vẫn lắc đầu à?"
Cho đến khi tôi khóc lớn.
Anh ấy tặng tôi rất nhiều nụ hôn.
Chủ yếu ở đầu ngón tay.
Chỉ vì tận mắt nhìn thấy Tống Huyền kéo tay tôi.
Cuối cùng, dưới áp lực mạnh mẽ của anh, tôi đành mặt dày đọc ra những bí mật trong nhật ký đáng xấu hổ của tôi.
Giang Nghiên không nhịn được cười.
Tôi khóc lóc, tức giận và hét lên: "Anh còn dám cười——"
Giây tiếp theo, anh ấy hôn lên đầu ngón tay tôi.
"Điều khiến anh buồn cười là anh đã phải chờ cho mây tan và trăng xuất hiện."