Không ngờ Tiêu Kỳ lại muốn ta giúp hắn đối phó với Cao thừa tướng và Thái hậu.
Hắn e rằng đã có hiểu lầm nghiêm trọng nào đó về cái gọi là “thông minh” của ta.
Thế nhưng, giữa việc c.h.ế.t ngay lập tức và c.h.ế.t muộn một chút, ta vẫn chọn vế sau.
Vậy là ta liền trở thành sủng phi mới nhất của Tiêu Kỳ.
Được độc sủng suốt một tháng, tước vị thăng liền tám cấp.
Trong một tháng đó, mỗi ngày hắn hạ triều xong là đến Dao Quang điện, danh nghĩa là cùng ta “ân ái chăn gối”.
Tất nhiên, đó chỉ là bề ngoài.
Sự thật là hắn chê ta tâm tư quá nhiều, hay nói cách khác là…quá ồn ào.
Vừa bước vào Dao Quang điện là hắn rẽ ngay sang tẩm điện phía bên.
Đừng tò mò, ta không hề ngủ với hắn.
Thật ra ta sớm đã nhận ra rồi, hắn căn bản chẳng hề ham mê nữ sắc.
Cả hậu cung hơn trăm phi tử, chẳng có ai lọt được vào mắt xanh của hắn.
Hắn chính là một cỗ máy làm việc vô cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong suốt một tháng đó, ta rất biết thân biết phận, không ra khỏi cửa nửa bước.
Hễ có phi tần nào đến tìm chuyện, ta liền cười khẩy mà đáp:
“Hôm qua hầu hạ bệ hạ quá mệt, tỷ tỷ để hôm khác đến nhé.”
Nghe Hương Lan nói, giờ cả hậu cung đều hận ta thấu xương.
Hồng Trần Vô Định
Đặc biệt là Cao quý phi, đã mấy lần nổi trận lôi đình trong Phù Dung cung, lớn tiếng thề rằng nhất định sẽ lột da róc xương con hồ ly tinh này.
Ta nhớ lại mấy cái bạt tai mà nàng ta từng tặng ta khi mới nhập cung, thật sự cảm thấy tiền đồ vô cùng mờ mịt.
Trong tháng ấy, hai vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta còn lần lượt nhờ người đưa tin, nói muốn tiến cung gặp mặt.
Hừ, gặp để làm gì?
Để ôn lại chuyện năm xưa các nàng bắt nạt ta ra sao à?
Nhưng dẫu vậy, tháng ấy chính là quãng thời gian thoải mái nhất trong cả đời ta — không, phải nói là hai đời cộng lại.
Áo gấm lụa là, ăn ngon mặc đẹp, xa hoa phung phí.
Khó trách sao ai nấy đều chen chân vào chốn này.
Tiếc là, những ngày sung sướng luôn ngắn ngủi.
Chẳng phải sao, Tiêu Kỳ lại gọi ta cùng hắn dự yến tiệc trong cung.
Ngoài các phi tần có phẩm cấp cao, còn có không ít đại thần trong triều cũng tham dự loại yến tiệc đó.
11.
Đêm yến tiệc trong cung, ta ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện đúng chuẩn một hồ ly tinh biết điều.
Với vai diễn này, tất nhiên ta sẽ không ngoan ngoãn ngồi một chỗ làm bình hoa.
Ta mềm mại tựa không xương, nghiêng người dựa vào n.g.ự.c Tiêu Kỳ, ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm trên bàn.
“Bệ hạ, a ——”
Khóe mắt liếc qua, đã thấy mấy vị lão thần đang ôm trán không nỡ nhìn.
Ấy vậy mà Tiêu Kỳ lại làm như không hề hay biết, thản nhiên gắp một miếng bánh đút cho ta ăn.
Còn dịu dàng lau khóe môi cho ta, cười mắt cong cong: “Thanh Thanh thật nghịch ngợm.”
Nghịch ngợm… Thanh Thanh…
Ọe~~~ nổi hết cả da gà.
“Ngươi dám làm rớt một miếng thử xem?” — ngoài mặt ôn nhu hết mực, trong lòng lại lạnh như băng mà cảnh cáo.
Ta: “Bệ hạ, thật sự phải làm đến mức này sao…”
Ta liếc sang phụ thân — vị phụ thân sĩ diện nhất thiên hạ của ta — khuôn mặt đã đỏ như gan heo rồi.
“Ngươi còn quan tâm phụ thân ngươi nghĩ gì?”
“Không không, không quan tâm chút nào. Nhưng bệ hạ, người từng hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa cho tiểu nương của thiếp…”
“Quân vô hí ngôn.”
Ta cười nũng nịu: “Bệ hạ, thần thiếp kính người một ly.”
Nâng người lên, rót cho hắn một chén rượu, đang định đưa rượu cho hắn uống theo kiểu yêu kiều đậm chất diễn tuồng, thì bỗng liếc thấy một công tử áo xanh đang ngồi trong góc.
Trái tim ta như bị ai bóp nghẹt.
Hu hu hu bạch nguyệt quang của ta…
“Bạch nguyệt quang là gì?” — Tiêu Kỳ thầm hỏi trong lòng ta.
Ta: …
“Không có gì…” — Ta đau khổ đưa chén rượu tới miệng hắn, “Dù sao thì sự hy sinh của thần thiếp lớn thế này, bệ hạ hẳn nên ban thêm một ân chuẩn nữa chứ!”
“Tô Thanh Thanh, đừng được voi đòi tiên.”
Được thôi…
Ta cười rạng rỡ nép vào lòng Tiêu Kỳ, hắn cũng cười rạng rỡ ôm lấy ta.
Ừm... tình cảnh này, giống như truyền âm nhập mật trong tiên hiệp nhỉ…