Ta lặng lẽ đứng trước giường nàng ta.
Coi thường mà nhìn xuống nàng ta.
Một lát sau, nha hoàn bưng một bát thuốc đi tới.
Liễu Mi giãy giụa muốn ngồi dậy, la hét: “Đây là cái gì?! Ngươi muốn làm gì?”
“Cô mẫu.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cong khóe môi, “Bát thuốc này chắc người rất quen thuộc nhỉ.”
Ta khẽ cúi người, thưởng thức khuôn mặt nàng ta vặn vẹo vì sợ hãi.
“Năm đó, chính người đã dùng nó tiễn mẫu thân ta đi đấy.”
Thân thể Liễu Mi chợt cứng đờ, “Ngươi nói bậy! Ta không có! Mẹ ngươi là vết thương cũ tái phát…”
“Ha.”
Ta khẽ cười một tiếng.
“Mẫu thân ta năm đó đỡ kiếm cho Thái hậu, tuy bị thương rất nặng, nhưng thái y đã nói rõ chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì không đáng lo ngại đến tính mạng. Nhưng vì sao khi vết thương dần lành lại đột nhiên vết thương cũ tái phát, thổ huyết mà chết?
Khoảng thời gian đó, chỉ có người, cô mẫu tốt của ta, ngày ngày ân cần hầu hạ thuốc thang, hỏi han ân cần. Người nói có khéo không?”
Liễu Mi nhìn bát thuốc càng lúc càng gần, hoàn toàn hoảng sợ.
Nàng ta điên cuồng vặn vẹo cơ thể, muốn tránh né:
“Không! Ngươi không thể g.i.ế.c ta! Tần Chiêu Hoa! Ngươi g.i.ế.c ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết sự thật năm đó!”
Ta nhìn nàng ta giãy giụa trong tuyệt vọng, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
“Sự thật?”
Ta thong thả lặp lại hai chữ này.
“Không phải chính là vị phụ thân chán cái cũ, thích cái mới, bạc tình bạc nghĩa của ta hay sao… Điều này khó đoán lắm sao?”
Liễu Mi hoàn toàn tuyệt vọng!
Đây là lá bài cuối cùng của nàng ta.
Ta đứng thẳng người dậy, nói với nha hoàn đang bưng bát thuốc, “Đổ thuốc!”
“Không——!!!”
Liễu Mi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tay nàng ta điên cuồng vẫy vùng, cố gắng đánh đổ bát thuốc, nhưng vô ích.
Nha hoàn này, không có gì khác, chỉ có sức lực lớn.
“Ưm… ưm ưm… ực…”
Thuốc không chút lưu tình đổ vào cổ họng nàng ta.
Cái bát, đã cạn.
Khi nha hoàn buông tay, tiện thể gỡ khớp hàm của nàng ta.
Muốn nôn ra, cũng không nôn ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Mi mềm nhũn nằm trên giường, oán hận nhìn ta.
Ta khẽ mỉm cười.
“Cô mẫu, trên đường Hoàng tuyền, nhớ đi nhanh một chút, có lẽ còn có thể đuổi kịp cô con gái yêu quý và đứa cháu ngoại của người đấy.”
Nói xong, ta không chút lưu luyến quay người.
Ta một bước vượt qua ngưỡng cửa chính sảnh.
--- Chương 21 ---
Liễu Mi c.h.ế.t rồi.
Phụ thân ta lại không kịp đau buồn.
Sứ giả Hình bộ đến còn nhanh hơn cả người báo tang.
Khi họ đạp đổ cửa lớn Tần phủ, Tần Chính Nho vẫn còn đang trong thư phòng đốt sổ sách.
Bắt quả tang.
Bản án đến rất nhanh: tịch thu gia sản, mùa thu c.h.é.m đầu.
Tần gia hoàn toàn sụp đổ.
Mà ta vì đã gả vào Lâm phủ từ trước, thoát được kiếp nạn này.
Một tháng sau.
Trong hậu hoa viên Lâm phủ xảy ra một tai nạn khác.
Bà mẫu ta không cẩn thận ngã một cái, phía sau đầu đập mạnh vào đá.
Đến khi hạ nhân phát hiện, bà đã không nói được, thân thể không cử động được, chỉ có đôi mắt đục ngầu chuyển động trong kinh hoàng.
Đại phu khám bệnh xong, liên tục lắc đầu.
Ai cũng nói lão phu nhân tuổi đã cao, bị trọng thương lần này, e rằng đã tổn thương căn nguyên, sợ là khó mà đứng dậy được nữa.
Nói tóm lại, bà bị bại liệt.
Cả đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường như một người sống dở c.h.ế.t dở, ăn uống vệ sinh đều cần người hầu hạ.
Khi tin tức truyền đến, ta đang cắt tỉa một chậu lan.
Cái kéo bạc “cạch” một tiếng, cắt đứt một đoạn cành khô tận gốc.
“Ồ? Lại xảy ra bất ngờ như vậy sao?
Mau đi kho lấy nhánh sâm trăm năm tuổi kia, rồi lấy thiệp của ta mời Tiết thái y đến khám. Nói với trướng phòng, tiền thuốc thang của mẫu thân không cần tiết kiệm.”
Thời gian trôi qua như thoi đưa.
Trong chợ búa không còn ai nhắc đến chuyện ta bị thổ phỉ bắt cóc nữa.
Người kể chuyện trong trà lầu đã biên chuyện của ta thành thoại bản.
Vợ của Lâm gia hầu hạ bà mẫu bị bại liệt suốt năm năm không mệt mỏi, là điển hình của người phụ nữ hiền lương thục đức.
(Hết toàn văn.)