Ngươi thất trinh trước hôn lễ! Đã ô uế dơ bẩn không chịu nổi! Ngay cả tư cách bước vào từ đường Lâm gia của ta cũng không có! Càng không xứng làm đích thê minh môi chính thú của Lâm Trinh ta!
Tự xin làm thiếp, là con đường duy nhất của ngươi! Cũng là thể diện cuối cùng ta ban cho ngươi rồi đó!”
Ta cười không thành tiếng.
Thể diện?
Để ta làm thiếp chính là thể diện sao?
“Thất trinh liền phải tự xin làm thiếp? Vậy xin hỏi phu quân…
Người, còn trinh tiết không?”
Lâm Trinh sững sờ tại chỗ, nhất thời không nói nên lời.
“Sao? Không đáp được ư?
Theo ta được biết, phu quân người đã có mấy phòng nha hoàn thông phòng rồi nhỉ?
Nàng Ngưng Hương ở Ỷ Thúy Lâu, cùng với con gái của nhũ mẫu người là Xuân Đào, nay cũng đã mở mặt và nhận vào phòng rồi, phải không?
Những điều này… lẽ nào đều là giả?”
Lâm Trinh cuối cùng cũng tức giận đỏ mặt, giọng nói nâng cao:
“Ta là nam nhân! Nam nhân tam thê tứ ta, thiên kinh địa nghĩa! Sao có thể so sánh với loại phụ nhân thất trinh bại tiết như ngươi?!”
“Nam nhân? Tam thê tứ ta? Thiên kinh địa nghĩa?”
Khóe môi ta đầy vẻ châm biếm sắp tràn ra:
“Một tiêu chuẩn kép hoa mỹ! Một cái thiên kinh địa nghĩa thật hay! Thân thể người, đã chạm qua bao nhiêu nữ nhân, chẳng lẽ không gọi là thất trinh sao? Chẳng lẽ không gọi là ô uế sao?”
“Ngươi… ngươi cãi cùn!!”
Lâm Trinh bị ta chất vấn dồn ép liên tục lùi bước.
Lý trí của hắn ta bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt hoàn toàn.
Trong cơn chấn nộ, hắn ta rút một con d.a.o găm từ thắt lưng ra, ném xuống bên cạnh ta.
“Tần Chiêu Hoa, ta cho ngươi hai con đường! Một là tự xin làm thiếp, Lâm gia ta còn có thể cho ngươi một bát cơm ăn!
Hai là… dùng nó tự kết liễu mình! Để giữ lại chút danh tiết cuối cùng của ngươi!”
“Nếu ta không làm thì sao?”
“Vậy ta đảm bảo từ nay về sau cuộc sống của ngươi sẽ sống không bằng chết. Thái hậu có lớn đến mấy, cũng không quản được chuyện phòng the đâu nhỉ.”
--- Chương 09 ---
Ta thở dài một tiếng, giọng nói bi thương.
“Phu quân, Chiêu Hoa tự biết thân thể không trong sạch, đã làm ô danh gia phong Lâm gia. Nguyện tự xin làm thiếp, chỉ cầu được ở lại phủ này, từ xa nhìn phu quân bình an, ta nguyện thành toàn người và nhị muội.”
Lâm Trinh bật ra một tiếng cười khinh miệt.
“Hừ, thế này còn tạm được! Coi như ngươi còn chút tự biết thân biết phận!”
Hắn ta lảo đảo bước gần thêm hai bước, mùi rượu nồng nặc gần như phun vào khăn voan của ta.
“Ngươi yên tâm, Giao nhi tâm thiện, nể tình ngươi là tỷ tỷ của nàng, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, nàng chắc chắn sẽ không hà khắc với ngươi.”
Hắn ta dường như cảm thấy mình đặc biệt nhân từ.
“Ngươi bị giặc cướp bắt đi mất đi trong sạch, chuyện xấu này đã sớm truyền khắp kinh thành! Không hưu bỏ ngươi ra khỏi nhà, đã là nể mặt Thái hậu rồi.
Chỉ cần ngươi về sau biết điều sống, an phận thủ thường, không gây chuyện… có lẽ ta tâm trạng tốt, cũng sẽ nhìn ngươi thêm một cái.”
Khóe môi ta cong lên một nụ cười lạnh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Phu quân dạy dỗ phải, Chiêu Hoa xin ghi nhớ trong lòng. Chỉ là hôm nay dù sao cũng là ngày đại hôn của người và ta, Chiêu Hoa có thể cầu phu quân một chuyện không?”
“Nói!”
Lâm Trinh sốt ruột phun ra một chữ.
“Cầu phu quân vì Chiêu Hoa vén khăn che mặt này xuống đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng điệu ta yếu ớt: “Hỷ nương có dặn, hỷ khăn này cần phu quân tự tay vén lên mới xem như lễ thành viên mãn.”
“Hừ, thật phiền phức!”
Lâm Trinh quả nhiên khịt mũi coi thường.
Hắn lảo đảo bước đến trước mặt ta, ra vẻ ban ơn mà vươn tay về phía hỷ khăn đỏ !
Khoảnh khắc hỷ khăn được vén lên.
Thanh chủy thủ đã kề sát cổ hắn.
Động tác của Lâm Trinh lập tức cứng đờ, không thể tin nổi nhìn ta.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?!”
Giọng ta rất dịu dàng.
“Phu quân, người hãy c.h.ế.t đi.
“Người c.h.ế.t rồi, vị trí chính thê của ta sẽ vững vàng.”
Phập—
Ta không cho hắn cơ hội nói thêm lời nào.
Dùng sức cứa mạnh.
Máu tươi phun trào.
“Khẹt… khẹt khẹt…”
Họng Lâm Trinh bị cắt đứt hoàn toàn.
Hắn vô lực ôm lấy cổ họng đang phun m.á.u của mình, mắt đầy kinh hãi, lảo đảo ngã ra sau.
Rầm!
Hắn đổ vật xuống chiếc giường tân hôn trải chăn thêu trăm bách tử! ( chăn thêu nghìn con ngụ ý con đàn cháu đống)
Thân thể co giật kịch liệt vài cái, cuối cùng hoàn toàn bất động.
Giết người, quả nhiên luyện nhiều sẽ thành thạo.
Nhìn vệt m.á.u đỏ tươi không ngừng lan rộng.
Trong lòng ta lại dị thường bình lặng.
Tốt rồi.
Giờ ta đã thành quả phụ.
Cũng không cần lo bị hưu bỏ nữa.
Vị trí chính thê này, đã vững vàng rồi.
--- Chương 10 ---
Sau khi g.i.ế.c người, việc xử lý mới là mấu chốt.
Ta bình tĩnh đứng dậy, cởi bỏ hỷ phục rườm rà, rửa sạch vết m.á.u trên người.
Thay một bộ nội y khác.
Hoàn tất mọi việc, ta cầm bầu rượu hợp cẩn còn nguyên trên bàn, đổ ào hết lên giường tân hôn.
Sau đó, ta ném cây nến long phượng đang cháy rực vào đó.
Lâm Trinh lập tức bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.
Ta quay lưng rời đi.
Ngoài cửa, gió đêm se lạnh.
Quả nhiên, không một bóng người.
Lâm gia vì muốn sỉ nhục ta, cố ý đặt hỷ phòng ở Tây viện hoang vắng và hẻo lánh nhất.
Người hầu lười nhác.
Giờ phút này đã biến mất tăm.