Tần Chiêu Hoa

Chương 7



--- Chương 13 ---

 

Một tháng sau.

 

Trước cửa Lâm phủ.

 

Một nam nhân tướng mạo ti tiện, tay giơ cao một chiếc yếm màu hồng phấn, đang gào thét lăn lộn trước cửa.

 

“Tần Chiêu Hoa! Đồ độc phụ vong ân bội nghĩa nhà ngươi! Mau cút ra đây! Đã nói là g.i.ế.c xong chồng ngươi rồi sẽ cùng lão tử cao chạy xa bay! Giờ lại lật lọng không nhận ư?

 

“Mọi người mau nhìn này! Đây là tín vật đính ước nàng ta đưa cho lão tử! Giờ muốn chối à? Còn lâu!”

 

Màn kịch gian phu dâm phụ g.i.ế.c chồng bỏ trốn này, lập tức thu hút rất nhiều người đến vây xem.

 

Họ đứng vòng trong vòng ngoài bao vây Lâm phủ.

 

Chỉ trỏ, khạc nhổ, ánh mắt khinh bỉ gần như muốn xuyên thủng cánh cửa lớn.

 

Két—

 

Cánh cửa lớn từ từ mở ra.

 

Bà mẫu ta, được một đám nha hoàn và các bà v.ú vây quanh, sắc mặt âm trầm đứng trên bậc thang.

 

Tần Ngọc Kiều, người đến thăm, thân mật khoác tay bà mẫu ta.

 

Còn ta thì đứng ở vị trí hơi lùi về sau bên cạnh bà mẫu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Khi nhìn thấy người đàn ông đang la ó kia.

 

Tâm trạng lo lắng của ta hoàn toàn lắng xuống.

 

Quả nhiên không phải hắn.

 

Ta đã nói tên súc sinh kia, sớm đã bị ta đập thành thịt nát rồi, sao có thể sống lại được.

 

Bà mẫu ta lớn tiếng nói với tên ăn mày dưới bậc thang:

 

“Ngươi nói! Vật trong tay ngươi từ đâu mà có? Nếu có nửa lời giả dối, lão thân nhất định sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không có chỗ chôn!”

 

Bà ta ra vẻ thẩm vấn.

 

Thực chất từng câu từng chữ đều đang dẫn dắt để đổ tội cho ta.

 

Tên đàn ông nhận được ám hiệu, gào thét càng hăng hơn.

 

“Lão phu nhân minh giám! Chính là nàng ta! Tần Chiêu Hoa! Nàng ta và lão tử tư thông ba ngày ba đêm, nói rằng muốn gả vào Lâm gia, vơ vét tiền bạc, rồi sẽ cùng lão tử sống đời đôi lứa!

 

“Kết quả đợi cả một tháng rồi, nàng ta lại không đến. Cái yếm này còn có mùi của nàng ta nữa kìa!”

 

Nói rồi, hắn ta còn đưa chiếc yếm đó lên mũi ngửi một cách ti tiện.

 

Ánh mắt mọi người nhìn ta càng thêm khinh bỉ.

 

“Đồ độc phụ! Ngươi nghe thấy chưa?! Ngươi còn gì để nói không?!”

 

Bà mẫu ta đột ngột quay sang ta, mặt đầy bi phẫn.

 

“Ngươi thất trinh trước hôn nhân, Trinh nhi của ta vẫn đón ngươi vào cửa, nhưng ngươi lại dám cấu kết với thứ hạ tiện này để mưu hại hắn! Trái tim ngươi làm bằng đá sao?”

 

Ta mặt không cảm xúc nhìn bà ta diễn.

 

Cho đến khi bà ta la hét gần xong, ta mới bình tĩnh lên tiếng:

 

“Mẫu thân cẩn trọng lời nói. Con dâu không quen biết người này, càng chưa từng tư thông với loại tiện nhân bẩn thỉu này.”

 

“Không quen biết?!”

 

Bà mẫu ta chỉ vào chiếc yếm trong tay tên ăn mày, hét lên the thé.

 

“Bằng chứng đã bày ra trước mắt, người đã tìm đến tận cửa rồi, ngươi còn dám chối cãi? Chuyện ngươi bị bắt đi mất trinh tiết, cả Kinh thành ai mà không biết?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tỷ tỷ.”

 

Giọng Tần Ngọc Kiều mang theo tiếng khóc, nhìn ta đau lòng nói.

 

“Muội tuy là muội muội của tỷ, nhưng thực sự không đành lòng nhìn tỷ sai lầm chồng chất sai lầm nữa.

 

“Một ngày trước khi tỷ xuất giá, muội tận mắt thấy tỷ và tên ăn trộm này ôm ấp nhau, lúc đó muội sợ hãi quá, không dám lên tiếng.

 

“Muội không ngờ, tỷ lại dám làm ra chuyện xấu xa mưu hại chồng mình, trời đất không dung như vậy.”

 

Nàng ta che mặt, giả vờ khóc thảm thiết.

 

Nhân chứng, vật chứng đều có, chứng cứ như núi.

 

Dân chúng vây xem hoàn toàn sôi sục:

 

“Trời ơi! Thật sự là nàng ta g.i.ế.c sao?”

 

“Không ngờ nha! Xinh đẹp như vậy mà lòng dạ lại độc ác!”

 

“Chậc chậc, sau khi tư thông với tên ăn trộm vài ngày, chắc là chê Lâm đại thiếu gia là thư sinh, không thể thỏa mãn được thôi.”

 

“Ta cứ thắc mắc sao có chuyện bị giặc bắt đi rồi mà còn có thể tự mình quay về, hóa ra là đã cấu kết với bọn cướp rồi.”

 

“Lâm gia đúng là xui xẻo tám đời mới cưới phải cái loại này!”

 

“Dìm lồng heo! Nhất định phải dìm lồng heo!”

 

Tiếng mắng chửi, tiếng khinh bỉ, tiếng hô đánh g.i.ế.c gần như muốn nhấn chìm ta.

 

Bà mẫu ta mặt đầy đắc ý nhìn ta.

 

“Đồ tiện nhân! Ngươi còn gì để nói không?! Còn không mau quỳ xuống nhận tội?”

--- Chương 14 ---

 

Ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Trên mặt không có hoảng sợ, không có kinh hãi, thậm chí không có tức giận.

 

Ta tiến lên một bước, gần như đứng ngang hàng với bà mẫu ta, giọng nói cao vút.

 

“Bằng chứng của ta, ngay tại đây.”

 

Ta giơ tay chỉ vào chính mình.

 

“Ta Tần Chiêu Hoa, cho đến nay vẫn là thân thể trong sạch.

 

“Mẫu thân nếu không tin, có thể mời người đến khám nghiệm, khám một lần là biết ngay!”

 

Lời này vừa thốt ra, như sấm sét ngang trời.

 

Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn ta.

 

Ngay cả tên đàn ông đang la ó kia cũng quên lời thoại, ngẩn ngơ há miệng.

 

“Nàng ta nói gì?! Thân thể trong sạch?!”

 

“Bị bắt đi ba ngày ba đêm mà vẫn còn trong sạch?! Nói đùa cái gì vậy!”

 

“Điên rồi sao?! Đây là muốn phá bỏ tất cả?”

 

“Nhưng nàng ta lại dám nghiệm thân, lẽ nào thật sự bị oan sao?”

 

“Nàng ta từ nhỏ đã lớn lên bên gối Thái hậu nương nương, thứ tốt gì mà chưa từng thấy qua, hồi môn khi xuất giá trải dài cả một con phố, ta mới không tin nàng ta vì tiền mà đi g.i.ế.c người.”

 

“……”

Sự kinh ngạc, nghi ngờ, đủ loại thanh âm hòa lẫn vào nhau.

 

Lâm phu nhân trên mặt thoáng qua một tia hoảng loạn bất ngờ.

 

Tần Ngọc Kiều lại càng tái mét mặt mày.