Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 14



Gần đây mọi người trong nhà ai nấy đều rất bận rộn.

Cha  gần như sống luôn trong thư phòng, đến bữa ăn cũng không ra.

Nương  thì bận rộn với chuyện cửa hàng và lương thực, ngày nào cũng ra vào.

Ca ca  vẫn còn ở phương Nam, điều tra chuyện ôn dịch.

Chỉ có ta, ngoài việc thỉnh thoảng giúp nương ta xử lý một số việc vặt vãnh của cửa hàng, thì chẳng có việc gì làm.

Suy nghĩ quá nhiều, buổi tối không ngủ được, ta liền khoác áo choàng ra vườn hóng mát.

Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa, ta đã thấy một bóng người vượt tường nhà ta. Ta vội vàng đuổi theo.

Thấy người đó sắp chạy ra khỏi phủ, ta nhặt một hòn đá trên đất ném tới.

“Đứng lại!”

Ta lớn tiếng quát.

Người đó khéo léo né hòn đá ta ném, nhưng lại đứng lại ở góc tường, không trèo ra ngoài nữa.

“Tiểu tặc từ đâu đến…”

Ta đang mắng, thì người mặc đồ dạ hành kia quay người lại, kéo mặt nạ xuống.

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn, là Tần Ngật.

Lập tức ta không mắng được nữa.

Vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn người của hắn thật sự rất hung dữ.

“Ngươi không phải ở trong cung sao? Sao lại nửa đêm ở nhà ta?”

Ta kinh ngạc hỏi.

“Tìm cha ngươi nói chuyện một lát.”

Ta cẩn thận nhớ lại, hướng hắn vừa đi đúng là hướng thư phòng của cha ta.

Bầu không khí đột nhiên có một chút ngượng ngùng.

“Ồ, vậy thôi, ngươi đi đi.”

Ta chỉ vào bức tường, nói.

Nhưng hắn không hề động đậy.

“Ngươi còn chuyện gì nữa sao?” Ta cúi đầu hỏi hắn.

Thật sự là ánh mắt hắn nhìn người luôn như chứa đao sắc, mắt ta cứ liếc loạn xạ xung quanh, đột nhiên ta thấy ở ống tay áo Tần Ngật có một chiếc khăn tay màu trắng rất quen thuộc.

“Đây là gì?”

Ta tiến lên hai bước, rút nó ra khỏi tay áo hắn.

Tần Ngật đưa tay ra muốn ngăn cản ta, nhưng đã muộn một bước.

Ta chỉ vào đám mây được thêu trên khăn, hỏi, “Ngươi lén lút giữ khăn tay của ta?”

Đồ riêng tư của nữ nhi lại bị người ngoài cầm, trong lòng ta dấy lên lửa giận, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Lúc này nhìn vào mắt hắn ta cũng không còn sợ hãi nữa.

Ngược lại, ánh mắt Tần Ngật lại có chút hoảng loạn.

Nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, lớn tiếng nói, “Đúng là khăn tay của ngươi, nhưng không phải là lén lút giữ, là ngươi đã tặng ta.”

“Không thể nào!”

Làm sao ta có thể tặng vật riêng tư này cho người ngoài được chứ?

“Là năm năm trước trong hang núi, ngươi dùng nó để giúp ta hạ sốt, ngươi đi vội nên quên cầm lại.”

Năm năm trước?

Ta đưa khăn tay ra dưới ánh trăng nhìn kỹ, vải này quả thật không phải loại mới, các góc khăn cũng hơi ngả vàng, nhìn là biết là vật đã dùng nhiều năm.

“Vậy… ngươi cũng không nên mang theo bên mình chứ, nếu bị người ngoài nhìn thấy, danh tiếng của ta phải làm sao?”

Thực ra trên khăn chỉ thêu một đám mây, là một kiểu rất bình thường, dù có bị người khác nhặt được cũng không ai nghĩ đến ta.

Chỉ là ta cứ nghĩ đến việc hồi nhỏ cứu hắn thì bị hắn dọa sợ, lớn lên cứu hắn lại bị hắn dọa bằng bộ mặt lạnh lùng.

Trong lòng ta cảm thấy ấm ức.

“Là lỗi của ta.”

???

Hắn nhận lỗi quá nhanh khiến ta không kịp trở tay.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng như vậy, hẳn là tính cách cũng rất cứng rắn, ta không ngờ hắn lại có thể nói lời mềm mỏng nhanh đến thế, khiến ta không tiện nổi giận nữa.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

“Vậy thôi, ngươi đi đi, ta không trả khăn tay cho ngươi đâu, không tiễn.”

Ta quay người chuẩn bị về phòng.

“Khoan đã.”

Hắn gọi ta lại.

Ta không quay đầu, hỏi, “Còn chuyện gì nữa?”

“Chiếc khăn tay này đã theo ta năm năm, trong lòng ta nó sớm đã trở thành vật giống như bùa bình an.”

Ta không lên tiếng, mặc kệ hắn nói gì, dù sao ta cũng không trả lại cho hắn.

“Bệ hạ đã quyết định để ta đi cứu trợ thiên tai, ngày mai ta phải lên đường.”

Đi thì đi thôi, liên quan gì đến ta?

“Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ta không biết liệu mình có thể sống sót trở về không.”

Nửa đêm rồi, sao lại nói chuyện này chứ? Khiến người ta lạnh cả sống lưng, gió đêm thổi qua, ta kéo chặt quần áo trên người lại.

“Nếu ta gục ngã ở bên ngoài lần này, trước khi c.h.ế.t ta có thể sẽ nghĩ rằng có lẽ là do mất đi chiếc khăn tay này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A a a a a! Đưa cho ngươi, đưa hết cho ngươi.

Ta quay lại, nhét chiếc khăn tay vào tay hắn, rồi chạy với tốc độ nhanh nhất vào trong phòng.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, ta vẫn luôn cảm thấy sau lưng có luồng gió lạnh thổi qua.

Không phải chỉ là một chiếc khăn tay thôi sao? Sao lại nói chuyện sinh tử giữa đêm khuya thế này?

Người này đúng là một Diêm Vương mà.

Ba ngày sau, Tần Ngật đến vài châu huyện bị thiên tai nghiêm trọng nhất.

Trước khi đến, hắn đã sai thuộc hạ đến các thành trì phong phú hơn gần đó để mở kho vận chuyển lương thực về.

Điều này tạm thời giải quyết được khó khăn trước mắt trong vài ngày.

Sau đó, tiền của nương ta được vận chuyển cho thuộc hạ của hắn như tuyết bay.

Họ nhân danh quan phủ đi khắp nơi mua lương thực, các chủ cửa hàng gạo không dám tăng giá của họ, và rất nhanh sau đó, một lượng lớn lương thực đã được mua và vận chuyển đến.

Số bạc còn lại được dùng để phát cho bá tánh duy trì cuộc sống hàng ngày của họ.

Một tháng sau, thiên tai ở mấy châu huyện đó dần được kiểm soát.

Ta và mẹ ta cũng đã phát cháo hơn một tháng ở cổng kinh thành.

Người tị nạn ngoài thành từ dòng người đông đúc không thấy điểm dừng, nay đã chỉ còn lại vài chục người.

Phần lớn họ không muốn bỏ xứ mà đi nếu có thể sống sót.

Vì vậy, sau khi Tần Ngật kiểm soát được thiên tai, hầu hết họ đều chọn trở về quê.

Mẹ ta tặng mười lượng bạc cho mỗi người muốn trở về, đủ để họ chống chọi đến khi về nhà.

Lúc đầu mẹ ta không yên tâm để ta đi theo, nhưng ta thật sự không thể chịu được cảnh bà mỗi ngày vất vả ngược xuôi còn ta lại nằm nhà ăn uống.

Sau khi ta cầu xin vài lần, bà đã thuận theo ý ta.

Còn việc Tần Bách có ám sát hay không, chúng ta sớm đã quên bẵng đi.

Nếu hắn dám ra tay với ta và mẹ ta trong tình cảnh này, thì hắn đúng là một hôn quân rồi.

Hơn nữa, ngoài tối vẫn luôn có nhiều hiệp sĩ giang hồ bảo vệ, rất nhanh sau đó ta và mẹ ta cũng không còn bận tâm nữa, trong lòng chỉ còn nghĩ đến còn bao nhiêu người tị nạn, phải nấu bao nhiêu nồi cháo mới đủ, lương thực dự trữ có đủ không.

Sau khi người tị nạn ở kinh thành hoàn toàn rút đi, lại nửa tháng nữa trôi qua.

Khi kinh thành hoàn toàn khôi phục sự yên bình, ta cũng đã hiểu được cách mẹ ta đ.á.n.h bại Bạch Tâm Nhu.

Bạch Tâm Nhu quả nhiên như mẹ ta dự đoán, dùng tất cả các cửa hàng trong tay mình để đổi lấy nhiều tiền mặt, rồi mua hết lương thực.

Nàng ta cứ thế tích trữ lương thực, muốn chờ đến khi giá lương thực được đẩy lên cao nhất rồi bán ra.

Nhưng đợi đến khi giá lương thực tăng gấp năm lần so với giá ban đầu, mẹ ta đã ra tay.

Nàng đổ một lượng lớn lương thực ra thị trường, bán với giá bình thường.

Lại còn dùng rất nhiều lương thực để cứu trợ người tị nạn ngoài thành.

Điều này ngay lập tức khiến cho lương thực mà nhiều người tích trữ đều bị tồn đọng.

Họ mua với giá cao, giờ lại không thể bán ra được.

Nhiều người nhận ra tình hình sớm đã bán tháo, nên cũng không lỗ quá nhiều.

Còn Bạch Tâm Nhu thì lại là một người nhẫn tâm.

Thà để lương thực tồn đọng cũng không chịu lỗ, cứ chờ đợi muốn đợi giá lương thực tăng trở lại.

Nhưng ông trời đã không cho bà ta cơ hội này.

Bây giờ thiên tai đã qua, giá lương thực còn thấp hơn cả ngày thường, Bạch Tâm Nhu có thể nói là mất sạch vốn liếng .

“La Vân Cẩm, ngươi tính kế ta!”

Ngày hôm đó, mẹ ta đến cửa hàng mới nhận để kiểm tra, vừa hay gặp Bạch Tâm Nhu và bị bà ta chặn lại.

“Ồ? Ta tính kế ngươi thì sao?”

Mẹ ta thẳng thắn thừa nhận.

“Ngươi…”

Tay Bạch Tâm Nhu chỉ vào mẹ ta run lên vì tức giận.

“Nói cho ngươi biết, tiệm cầm đồ mà ngươi bán cửa hàng là của ta, bây giờ tất cả cửa hàng của ngươi đều nằm trong tay ta, thế nào? Vui không?”

“Không phải ngươi nói ông trời có mắt, kẻ làm việc xấu sẽ bị báo ứng sao? Báo ứng của ngươi đây chẳng phải đã đến rồi sao?”

“Ngươi bây giờ tức giận gì trước mặt ta? Năm đó ta vừa mở cửa hàng ở kinh thành, suýt nữa bị ngươi chèn ép đến c.h.ế.t, nhưng may mắn là ta sống sót, bây giờ chính ngươi mắt kém, đoán sai, tự hại mình, liên quan gì đến ta?”

“Tiền cho Bộ Hộ không phải ta bắt ngươi quyên, cửa hàng của ngươi không phải ta bắt ngươi bán, lương thực kia lại càng không phải ta bảo ngươi tích trữ.”

“Ta chẳng qua là không đành lòng nhìn người tị nạn khổ sở, giúp một tay, bao nhiêu người tích trữ lương thực trong kinh bị ta ảnh hưởng, họ còn không dám chỉ trích ta, ngươi lấy cái mặt nào mà đến chỗ ta than khóc?”

“Thành công thì làm vua, thất bại thì làm giặc , trong kinh thành có bao nhiêu cửa hàng bị ngươi chèn ép cho đóng cửa? Chính mình cũng làm loại chuyện này rồi, thì đừng đến trước mặt ta kiếm chuyện xui xẻo, kẻo lại bị người ta thấy ngươi vừa làm gái vừa đòi lập đền thờ.”

Mẹ ta khinh thường nói.

“Ngươi… ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến cả nhà Vân gia các ngươi vạn kiếp bất phục, c.h.ế.t không được yên thân!”

Bạch Tâm Nhu gầm lên .

“Vạn kiếp bất phục, c.h.ế.t không được yên thân?”

 Mẹ ta nghe như nghe được chuyện cười, nàng đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhu, túm lấy cổ áo nàng ta, “Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào phu quân ngươi làm quan nhỏ ngũ phẩm cả đời, đến một Lễ Bộ Thượng Thư còn không làm nổi? Hay dựa vào gia sản bị ngươi phá sạch của nhà mẹ đẻ? Hay là dựa vào hai đứa con trai vô dụng của ngươi?”

Lời mẹ ta vừa dứt, mặt Bạch Tâm Nhu nghẹn lại đến đỏ bừng.

“Ồ, ta suýt nữa quên mất, ngươi còn có một cô con gái làm Hoàng hậu, nhưng con gái ngươi đến nay đã giúp được gì cho ngươi, còn tự ý dâng tặng một nửa gia sản vào? Ngươi muốn thử để con gái ngươi thổi gió bên gối cho Bệ hạ xem hắn có dám động đến nhà Vân gia chúng ta không?”

Nói xong, mẹ ta đẩy Bạch Tâm Nhu ra, ghê tởm dùng khăn tay lau lau tay.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Bạch Tâm Nhu chỉ vào mẹ ta, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng bà ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, rồi ngất xỉu tại chỗ.