Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 18



Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, mẹ ta đã lôi ta ra khỏi chăn và nói rằng Tần Ngật đã đến nhà ta cầu thân.

Ta ngây người.

Khoảng một giờ sau, Tần Ngật rời khỏi nhà ta, mẹ ta gọi ta vào phòng nàng cùng cha ta để tra hỏi.

“Hay lắm, ta bảo con ngày nào cũng ra ngoài tìm xem có ai vừa mắt không thì con không đi, hóa ra là trong lòng đã có người từ lâu.”

“Ta nuôi nấng con và ca ca con lớn chừng này, chẳng phải chỉ muốn hóng chút chuyện tình cảm của hai đứa sao? Đứa nào đứa nấy đều lặng thinh giải quyết chuyện đại sự đời người, đúng là chẳng biết thương xót cho nỗi lòng người làm mẹ này.”

Mẹ ta chất vấn ta, nhưng lời nói lại càng ngày càng lạc đề.

Ta muốn khóc mà không ra nước mắt giải thích rằng ta và Tần Ngật thật sự chưa có gì trước đây.

Mẹ ta hoàn toàn không tin.

Nàng nói trước đây khi nàng hỏi ca ca ta và Tiểu Tiểu có chuyện gì không, ca ca ta cũng nói là không có quan hệ gì, bây giờ ca ca ta hận không thể lấy dây thừng cột mình vào sau lưng Tiểu Tiểu cả ngày.

“Bất kể hai đứa phát triển đến mức nào, cuộc hôn nhân này tạm thời ta không đồng ý.”

Mẹ ta đập bàn nói.

“Vì sao?”

Ta chưa kịp lên tiếng, cha ta đã vội vàng hỏi.

“Tần Ngật hơn Khanh nhi năm tuổi, quá già rồi.”

Mẹ ta chê bai.

Cha ta đột nhiên im lặng.

Một lát sau, ông ấm ức lên tiếng, “Ta hơn nàng chín tuổi, phải chăng nàng cũng đã chê ta già từ lâu rồi.”

Mẹ ta: …

“Bây giờ ta đang nói chuyện của Khanh nhi, chàng đừng kiếm chuyện với ta.”

Mẹ ta cảnh cáo cha ta.

Cha ta lần đầu tiên hiếm hoi đối đầu trực diện với mẹ ta, “Nàng cũng nói đây là chuyện của Khanh nhi, nàng phải hỏi ý kiến con bé nghĩ thế nào, nàng không thể vì ý muốn của mình mà hủy hoại cả đời Khanh nhi được.”

Mẹ ta theo thói quen muốn phản bác, nhưng nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía ta.

“Cuộc hôn nhân này con thấy thế nào?”

Ta…

Ta biết trả lời thế nào đây, lẽ nào ta phải nói Tần Ngật chỉ vì một cây kẹo hồ lô và lời nói của cha hắn mà nhất định phải cưới ta sao?

Ta không cần sĩ diện hay sao?

“Phu nhân, bên ngoài có một thị vệ nói Bệ hạ muốn gửi thư cho tiểu thư, có nhận không ạ?”

Khi ta đang suy nghĩ cách trả lời, nha hoàn trong viện mẹ ta đột nhiên đứng ở cửa bẩm báo.

“Nhận, tại sao lại không nhận.”

Nha hoàn nhận được câu trả lời chắc chắn rồi đi ra ngoài.

Mẹ ta quay sang nhìn ta, “Lại còn truyền tình thư? Thế mà con bảo hai đứa không có gì?”

“Không thể nào là tình thư!” Ta quả quyết nói, “Không tin lát nữa đưa vào con sẽ cho người xem, hắn chắc chắn là sau khi cầu hôn đã bình tĩnh lại, hối hận rồi, cảm thấy cả đời mình không nên giao phó tùy tiện như vậy, bây giờ là gửi thư cho con bảo con đừng đồng ý.”

Ta vội vàng nói.

Mẹ ta quan sát ta một lúc.

Ta chân thành nhìn nàng.

“Không tin.”

Nàng chậm rãi mở miệng, thốt ra hai chữ.

Lòng ta đột nhiên như bị nghẹn lại, cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy người cứ xem đi.”

Rất nhanh nha hoàn mang thư vào, ta trước mặt cha mẹ ta nhanh chóng mở ra, “Xem đi, chắc chắn không phải…”

Cái… Cái gì đây?

Ta nhìn một hàng chữ rồng bay phượng múa trong thư, mắt tối sầm lại.

“Lần đầu gặp gỡ chợt kinh hỷ, lâu ngày ở cạnh vẫn rung động .”

Mẹ ta đọc từng chữ ra, liếc ta một cái, “Tội chứng rành rành, còn muốn lừa ta?”

Ta…

Cuộc hôn nhân này cuối cùng vẫn thành.

Nguyên nhân là khi ta mở lời muốn từ chối, ta thấy rất khó nói ra.

Trong đầu ta lúc thì bị chiếc khăn tay Tần Ngật cầm đêm đó làm phiền, lúc thì nhớ lại ánh mắt hắn nhìn ta lúc rạng sáng ngày bức cung, lúc lại nhớ đến cảm giác khi hắn che mắt ta trong đại điện hôm đó.

Ngay cả chiếc d.a.o găm đeo bên hông cũng khiến ta không yên.

Cuối cùng, tất cả đều hóa thành bóng lưng cô đơn, bi thương của hắn bên hồ đêm hội hoa đăng, như thể trên đời chỉ còn lại một mình hắn với nỗi buồn thảm.

Ngày hôm sau, Tần Ngật hạ chiếu thư lập ta làm Hậu.

Và trong chiếu thư nói rõ chỉ có một Hậu này, không đón thêm phi tần vào Hoàng cung nữa.

Lập tức, rất nhiều người trong triều bất mãn, họ còn muốn gửi con gái mình vào cung.

Nhưng ngay trong ngày đó, Tần Ngật đã cho tất cả các đại thần tấu lên phải đứng cả ngày ở cửa Ngự Thư Phòng sau khi bãi triều, không cho ăn cơm, cũng không cho uống một ngụm nước.

Sau này, hễ ai tấu lên lần nữa, đều bị đối xử như vậy.

Dần dần, không còn ai dám nói nữa.

Ngày cưới của ta và Tần Ngật được định vào ba tháng sau.

Là do ta định.

Chủ yếu là trong lòng ta còn chút bồn chồn, muốn dùng khoảng thời gian này điều chỉnh tâm lý của mình cho tốt.

Đêm trước ngày đại hôn, Tiểu Tiểu đến thăm ta.

Ta đã xem nàng là tẩu tử của mình, nên đã trải lòng nói hết những lời trong lòng cho nàng nghe.

Tiểu Tiểu khi nghe ta kể chuyện đêm hội hoa đăng, vẻ mặt đột nhiên khó tả, lại giống như sực tỉnh ra điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao vậy?”

Ta nghi ngờ hỏi nàng.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

“Nam nhân say ba phần, diễn đến mức nàng rơi nước mắt.”

Nàng nghiến răng nói.

?

Ta cân nhắc kỹ lưỡng câu nói này của nàng, nửa khắc sau, ta nhận ra điều gì đó.

Tần Ngật đã lừa ta!

Ta đang suy nghĩ bây giờ hủy hôn có kịp không, thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy.

“Nàng đi đâu vậy?”

“Ta có việc tìm ca ca nàng, lát nữa sẽ quay lại tìm nàng.”

Nhìn thấy sự tức giận trên mặt Tiểu Tiểu, ta chợt lóe lên một tia sáng, “Ca ca ta trước đây cũng từng lừa nàng sao?”

Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Chỉ là rút một cây kim bạc từ thắt lưng ra, rồi bước đi với khuôn mặt lạnh lùng.

Nàng vừa đi, mẹ ta đã bước vào ngay sau đó.

“Nói chuyện riêng tư xong chưa? Lại đây, mẹ dạy con vài tuyệt chiêu.”

Mẹ ta ngồi xuống bên cạnh ta, ném cho ta mấy cuốn sách nhỏ.

Ta tưởng là thoại bản gì đó, mở ra xem, sợ đến mức vội vàng vứt đi.

Hóa ra là Xuân! Cung! Đồ!

“Mẹ, mẹ cho con xem cái này làm gì?”

Ta cảm thấy mặt mình nóng ran lên.

“Ngại ngùng gì chứ? Đây là điều mọi người mẹ đều dạy con gái trước khi gả chồng, mẹ con năm xưa cũng được tổ mẫu dạy như thế.”

Mẹ ta lại nhét cuốn sách vào tay ta, giải thích cặn kẽ cho ta.

Nghe đến mức ta hận không thể vùi cả đầu vào trong chăn.

Đêm tân hôn.

Tần Ngật bước vào và nhấc khăn trùm đầu của ta lên.

Hồng y rực rỡ.

Bộ hôn phục mặc trên người hắn còn khiến ta kinh ngạc hơn cả chiếc cẩm bào trắng ánh trăng hôm đó.

Nhưng khi hắn lại gần ta, ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, ta chợt nhớ lại chuyện đêm hội hoa đăng, đầu óc ta lập tức nguội đi.

“Ngươi đứng lại!”

Ta lấy cây sào chống khăn trùm đầu trong tay hắn chặn ngang người hắn.

“Nương tử vì cớ gì mà giận dữ?”

Có lẽ vì uống hơi nhiều rượu, mặt Tần Ngật hơi đỏ.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, sự lạnh lùng thường ngày biến mất không còn một chút nào, chỉ còn lại sự dịu dàng dường như có thể bao dung mọi thứ.

Ta lắc đầu, tự nhủ không thể bị hắn mê hoặc.

“Ngươi nói, đêm hội hoa đăng hôm đó ngươi có lừa ta không? Ngươi lợi dụng sự hổ thẹn, sự đồng cảm của ta dành cho ngươi, để khiến ta không thể từ chối ngươi.”

Mắt Tần Ngật chớp nhẹ, cười nói: “Nương tử thật thông minh.”

Thông minh cái gì? Ta ngu ngốc thì có, lần này ta thật sự tức giận rồi.

“Ngươi ra ngoài, đêm nay ta muốn ngủ một mình.”

Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.

Nhưng Tần Ngật không đi, hắn giật lấy cây sào trong tay ta, rồi cả người đè xuống.

“Ngươi làm gì vậy!”

Ta giận dữ đẩy hắn.

Tần Ngật nắm lấy hai tay ta, đè xuống hai bên gối.

“Trong lòng nương tử không có ta, làm sao ta có thể lừa được nàng?”

Hắn nói khẽ bên cổ ta.

Ta… muốn phản bác nhưng không thể phản bác được.

“Vào cái gì mà vào? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Không lột sạch da bọn chúng, ta không phải là La Vân Cẩm!”

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, dây thần kinh trong đầu ta đứt phựt.

Tức giận hay không tức giận, không thể quản được nữa.

Nhưng nửa giờ trôi qua, hắn vẫn không tìm được manh mối.

“Ngươi có phải là không được không?”

Ta dần dần bình tĩnh lại, đầu óc cũng quay trở về.

Vì cơn tức giận trong lòng, ta bạo gan bắt đầu ăn nói bừa bãi, mừng thầm nói.

Sắc mặt Tần Ngật lập tức tối sầm lại.

Hắn lại cúi xuống lần nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn là ta từ từ hướng dẫn hắn mới hoàn thành.

Đến nửa đêm, ta bắt đầu hối hận.

Nhìn thấy trời bên ngoài hơi hửng sáng, ta hoàn toàn suy sụp.

Nếu có thể, ta hận không thể quay về đêm qua tự đ.á.n.h ngất mình.

Hắn không biết thì thôi đi, tại sao ta lại phải dạy hắn chứ.

【Hết】