Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 5



Ta và mẫu thân ta về đến nhà đã là giờ Mùi .

Vốn nghĩ cha ta và ca ca ta đã dùng cơm xong và về phòng nghỉ trưa, không ngờ khi vào sảnh, cha ta và ca ca ta đang ngồi ngay ngắn, trên bàn bày đầy ắp món ăn nóng hổi, vừa nhìn đã biết là do tay cha ta làm.

"Ta bảo Mặc nhi ước chừng giờ hai mẹ con về, không ngờ nó đoán chuẩn thật, ta vừa làm xong món ăn dọn lên bàn là các con về ngay."

Cha ta cười đứng dậy, một tay kéo mẫu thân ta, một tay kéo ta đến bên bàn ngồi xuống.

"Đồ ăn ở yến tiệc làm sao mà người ăn được? Không phải lạnh thì cũng là cứng, làm sao ngon bằng cơm nhà? Hai mẹ con chắc chắn chưa ăn no phải không?"

Nhìn ánh mắt xót xa của cha ta, ta sờ sờ cái bụng đã hơi căng, lặng lẽ nhận lấy đôi đũa từ tay hắn.

"Cha, cha và ca ca sẽ không phải là đến giờ vẫn chưa ăn trưa chứ?"

Ta quét mắt nhìn bát đũa sạch bong trước mặt hai người mà hỏi.

"Không sao đâu, ca ca con là nam tử to lớn, nhịn một bữa không c.h.ế.t được đâu."

Cha ta nói một cách tùy tiện.

Ca ca ta liếc nhìn cha ta, ta thậm chí còn thấy một tia vô ngữ trong ánh mắt đó.

Nhưng khi ánh mắt chạm vào ta, huynh ấy lại trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, gật đầu với ta, biểu thị lời cha ta nói là đúng.

Ta... Ta vùi đầu bắt đầu ăn cơm .

Ca ca ta hơn ta tám tuổi, hồi nhỏ việc học hành là do huynh ấy dạy dỗ và trông nom, mỗi lần không nghiêm túc đều bị đ.á.n.h vào lòng bàn tay.

Bình thường huynh ấy lại hay lạnh mặt, ta vẫn có chút sợ huynh ấy.

Cha ta thì nâng niu ta trong lòng bàn tay sợ rơi, ngay cả một sợi tóc cũng không nỡ để ta rụng.

 Mẫu thân ta thì dọa dẫm ta thôi, cũng không dám thực sự làm gì ta, bà cũng xót.

Chỉ có ca ca ta, là đ.á.n.h thật a!

Đó là đau thật!

Món ăn dù cha ta làm ngon đến mấy, ta cũng chỉ ăn được hơn chục miếng là không nuốt nổi nữa.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Mẫu thân ta cũng gần giống ta, bà đặt đũa xuống, nhìn mâm cơm đầy ắp với vẻ không cam lòng, "Biết thế đã không vì chọc giận Bạch Tâm Nhu mà ăn nhiều như vậy rồi."

Câu nói này khiến cha ta bật cười.

"Ăn không nổi thì không ăn nữa. Nếu nương tử thích, sau này không chỉ bữa trưa, mà ba bữa cơm trong ngày ta đều lo hết."

Lời nói trêu chọc của cha ta khiến mẫu thân ta đỏ mặt.

Nhưng ánh mắt bà quét qua ta và ca ca ta, lập tức nghiêm túc trở lại, lén nhéo cha ta một cái, bắt đầu chuyển chủ đề nói chuyện chính.

"Mặc nhi, ta và Khanh nhi hôm nay đi dự tiệc thật sự được xem hai trò cười. Hai đứa con trai Sở gia một đứa bị thương, một đứa ngây dại, vừa khớp với lời đồn về con và cha trong kinh mấy ngày nay. Hai chuyện này không phải là do con làm sao?"

Mẫu thân ta nhìn chằm chằm ca ca ta mà hỏi.

Nghe vậy ta cũng nhìn về phía ca ca ta.

"Hai cái gối thêu hoa không có tài cán gì  của Sở gia, cũng xứng đáng để ta ra tay?"

Ca ca ta thản nhiên nói, như thể nhắc đến hai con kiến, tay gắp thức ăn cũng không ngừng lại.

Nhưng vì ánh mắt tò mò của ta và mẫu thân ta quá nóng bỏng, huynh ấy bất đắc dĩ liếc nhìn chúng ta một cái, đặt đũa xuống, lại mở lời.

"Sở Phong lúc ở trong kinh đêm đêm ngủ ở lầu xanh , vài phần bản lĩnh học được từ thời niên thiếu đã sớm bị hắn vứt bỏ quên sạch. Làm gì có bản lĩnh thật sự mà ra chiến trường g.i.ế.c địch?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Chẳng qua là bị một mũi tên b.ắ.n vào vai, hắn đã sống c.h.ế.t đòi về kinh. Vốn là một vết thương nhẹ, bị hắn kéo dài thành vết thương nặng. 

Chỉ có thể trách người nhà quá nuông chiều, nuôi ra cái tính hoang đường ngay cả việc đào ngũ cũng làm được."

"Còn Sở Kiệt kia, nhát gan sợ việc, ngay cả người không dám nhìn người ta g.i.ế.c gà, lại nhất quyết muốn ngồi vào vị trí Đại Lý Tự Thiếu Khanh của ta.

 Hắn vừa nhậm chức để giữ thể diện, cũng để dằn mặt ta, không kịp chờ đợi đi điều tra án mạng ác quỷ. 

Ta đã đoán hắn sẽ bị hù dọa, chỉ là không ngờ thực sự sẽ ngây dại uổng công hai vị lại được xem thêm một trò cười."

"Còn về lời đồn trong kinh, ta không biết, hai vị hỏi cha đi."

Nói xong, ca ca ta cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống từ tốn .

Ta và mẫu thân ta chuyển ánh mắt nhìn cha ta. Cha ta che mặt khẽ ho một tiếng, "Ta chỉ là thấy Khanh nhi chịu ấm ức, khó chịu, vừa lúc biên quan gửi tin cho ta, nói Sở Phong cái tên phế vật kia đã chạy trốn về kinh trong đêm, ta liền sai người truyền tin giả trong kinh, để Sở gia kia được đắc ý vài ngày trước, đợi đến khi được nâng lên cao rồi lại rơi xuống, có họ chịu ."

Cha ta nói xong, còn có chút hả giận, nhưng mẫu thân ta tức đến mức đ.á.n.h rơi đũa.

"Tên Sở Phong đã trốn về rồi, chúng ta cứ chờ xem trò cười là được, vì cớ gì chàng lại tự nguyền rủa mình và Mặc nhi? 

Chàng không phải là chê ta ngày ngày ở bên ngoài nghe người ta nói các người sống không thọ, điên dại, vẫn chưa đủ tức giận sao?"

"Nương tử đừng giận, ta không có ý đó, là ta suy xét chưa thấu đáo."

Cha ta vội vàng xin lỗi, muốn ôm mẫu thân ta, nhưng bị bà đẩy ra.

Cha ta dỗ không được, liền nhìn sang ta.

Nhìn vẻ đáng thương của người, ta cuối cùng không đành lòng mặc kệ, dỗ mẫu thân ta cho bà ngồi xuống.

Cha ta thấy vậy vội vàng xích lại gần, "Nương tử nàng hãy nghe ta từ từ nói, ngoài chuyện làm Sở gia mất mặt , ý đồ lớn hơn của ta là muốn phân rõ địch bạn."

"Bên ngoài đồn gia đình chúng ta thế lực đã hết , Sở gia lại đang phong quang, những kẻ cỏ đầu tường có tâm tư nhất định sẽ không nhịn được. 

Hôm nay nương tử đi dự tiệc, với lòng dạ tinh tế của nàng chắc chắn đã nhìn rõ những người hãm hại gia đình chúng ta rồi phải không?"

Cha ta cẩn thận dỗ dành.

Thấy sắc mặt mẫu thân ta đã khá hơn chút, người mới tiếp tục nói, "Đều là lỗi của vi phu, đã quên kiêng kỵ. Nếu nương tử trong lòng không thông suốt , cứ đ.á.n.h ta đi, ta đảm bảo không hé răng."

Mẫu thân ta không đáp lời, cúi đầu, có vẻ vẫn còn giận.

Cha ta nắm lấy tay mẫu thân ta tự tát vào mặt mình, sợ đến mức mẫu thân ta vội vàng rút tay về, nhưng vẫn chậm một bước, mặt cha ta bị một cái tát nhẹ.

"Làm gì đó? Hai đứa trẻ còn ở đây!"

Mẫu thân ta giận dữ nhìn người.

"Nương tử đừng giận, vậy lát nữa về phòng ngủ, ta mặc cho nương tử xử lý."

Cha ta nói một cách không biết xấu hổ, Ánh mắt nóng bỏng đó khiến mặt ta cũng hơi đỏ lên.

"Đồ vô liêm sỉ !"

Mẫu thân ta xấu hổ giận dữ rụt tay về, dẫm mạnh lên chân người một cái.

Nhưng sắc mặt lại chuyển biến tốt hơn nhiều, có vẻ là không còn giận nữa.

Cha ta đang định ngồi xuống cạnh mẫu thân , mẫu thân ta đập mạnh tay xuống bàn, "Ta có chuyện muốn hỏi Mặc nhi, chàng kẹp ở giữa chắn ta thì làm sao ta hỏi?"

Cha ta lập tức đứng sang một bên như một nàng dâu nhỏ , đợi mẫu thân ta hỏi xong.