Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 7



Quản gia lĩnh mệnh ra ngoài, không lâu sau phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư theo sau hắn bước vào.

Cha ta đã trở về phòng lúc quản gia ra ngoài, ta ở lại dưới gốc cây bầu bạn với mẫu thân ta.

Phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư vừa vào thấy mẫu thân ta, liền cười đến mức không thấy mắt mà xán lại gần.

"Mới hơn một tháng không gặp, sắc mặt Phu nhân quả là ngày càng hồng hào."

"Còn cô nương của Người, ô ôi chao , khuôn mặt nhỏ nhắn thật xinh đẹp, nhìn vào đã thấy sinh lòng yêu thích."

Bà ta không chỉ khen mẫu thân ta, thấy ta ở đó, còn kéo tay ta mà khen ngợi.

"Có chuyện thì nói."

Mẫu thân ta gạt tay bà ta đang đặt trên người ta xuống, lạnh mặt nói.

Sắc mặt phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư lập tức xanh mét, nhưng bà ta nhịn không phát tác, không lâu sau lại đổi thành nụ cười.

"Trước đây ta có nhiều điều đắc tội với Phu nhân, là lỗi của ta, xin Người rộng lượng ."

"Hôm nay ta đến chủ yếu là theo lời dặn của quan nhân nhà ta, Bộ Hộ muốn vay chút tiền ở chỗ Người."

"Nhưng Phu nhân yên tâm, số tiền vay sẽ được trả cả vốn lẫn lời sau khi thu thuế năm sau, không phải vay không."

Phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư cười nói, hạ thấp tư thái đến mức cực thấp.

Tục ngữ nói tay đưa ra không đ.á.n.h người cười, thái độ mẫu thân ta không còn khó chịu như lúc đầu nữa.

"Vay tiền? Vay tiền gì? Dù biên quan thỉnh thoảng có chiến loạn, quốc khố không được sung túc cho lắm, nhưng cũng không đến mức phải vay tiền từ một thương nhân như ta chứ?"

Mẫu thân ta nghi hoặc hỏi.

"Người nói quả thực đúng."

Nói xong phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư liếc nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, lại mở lời.

 "Là Bệ Hạ muốn mở rộng và tu sửa Hành Cung phía Nam, để khi xuân năm sau Người đi tuần có thể đến ở."

Mẫu thân ta nhíu mày.

"Không có tiền, không cho vay."

"Làm sao Người có thể không có tiền? Chưa nói đến mẫu thân bên kia của Người, chỉ riêng cửa hàng Người mở ở kinh thành cũng kiếm được không ít tiền chứ?"

Giọng điệu phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư hơi gấp gáp, giữa lông mày ẩn hiện sự tức giận.

Mẫu thân ta nhìn bà ta, cười.

"Tiền ta kiếm được đều mua quần áo trang sức hết rồi, ngươi lần trước cũng thấy ở trong cung, ta tiêu tiền hào phóng đến mức nào. Ta trước nay không có thói quen cất tiền ."

Mẫu thân ta nói dối không chớp mắt, "Ngược lại là ngươi, vay tiền không tìm Bạch Tâm Nhu, tìm ta làm gì?"

Lời mẫu thân ta vừa ra, ta mới nhớ ra mẫu thân ta còn chưa biết chuyện phiếm đó.

Cách đây một thời gian mẫu thân ta đi tuần tra trang viên gần ngoại ô kinh thành, trong kinh Bạch Tâm Nhu và phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư đã xảy ra mâu thuẫn .

Nghe nói phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư để hòa nhập vào giới khác, đã nói xấu Bạch Tâm Nhu, vừa lúc bị bà ta nghe thấy.

Bạch Tâm Nhu cũng từ đó đóng cửa không ra ngoài.

Nhìn sắc mặt phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư càng lúc càng u ám, ta vội vàng ghé vào tai mẫu thân ta nói nhỏ chuyện này.

Mẫu thân ta nhướng mày, khi nhìn lại phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư, giữa lông mày thêm vài phần chán ghét .

Phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư lập tức không cười nổi.

"La Vân Cẩm ngươi nhìn bằng ánh mắt gì? Ta dù sao cũng là phu nhân quan tam phẩm, sao có thể để ngươi khinh thường mãi được?"

Bà ta giận dữ nói.

"Khinh thường? Ta không mắng ngươi đã là may rồi, ta ghét nhất là loại người hai mặt . Nếu không phải người ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta còn thực sự muốn châm chọc ngươi vài câu."

"Đóng cửa, tiễn khách, ta không có tiền cho vay, ngươi tìm người khác đi. Nếu ngươi không tin, cứ để Hộ Bộ Thượng Thư tâu lên Bệ Hạ, bảo hắn tự mình đến tìm ta."

Nói xong mẫu thân ta kéo ta về phòng.

Phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư muốn đi theo, bị quản gia hô người kéo lại, đuổi ra ngoài.

"Vừa lên ngôi đã bắt đầu nghĩ đến hưởng lạc, trước đây ta sao lại không nhìn ra hắn là loại người như vậy? Nếu không phải sáu người con trai của Tiên Hoàng không có ai đáng mặt , hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, cuối cùng cha con cũng không đến mức đẩy hắn lên ngôi."

Mẫu thân ta vào phòng vẫn còn bực bội nói.

Ta không khỏi nhớ lại khoảng thời gian Tiên Hoàng sắp qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhờ vào thế lực của cha ta và ngoại tổ ta, Tần Bách đăng cơ có thể nói là cực kỳ thuận lợi.

Năm vị Hoàng Tử khác có thể nói là thấy không còn hy vọng nên không sinh lòng phản kháng, không tốn một giọt m.á.u đã để Tần Bách làm Hoàng Đế.

Mỗi người họ đều được ban phong địa, phong tước Vương.

Đúng là một cuộc tranh giành ngôi vị hài hòa nhất trong mấy triều gần đây.

Ba ngày sau.

Đến giờ dùng bữa trưa, ca ca ta vẫn chưa về.

Cha ta bảo tiểu tư đến trà lâu quen thuộc của ca ca ta tìm, cũng không thấy người.

Cho đến khi chúng ta dùng bữa trưa xong một lúc lâu, ca ca ta mới trở về với vẻ mặt phức tạp.

Đuổi hết nha hoàn tiểu tư trong phòng ra, ca ca ta đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha ta mở lời.

"Cung Thân Vương, Nhân Thân Vương, Trang Thân Vương, Duệ Thân Vương, Hiền Thân Vương... đều đã đột ngột qua đời ."

"Cái gì?"

Cha ta thốt lên kinh ngạc.

Sự chấn động trong lòng ta cũng không nhỏ.

Năm vị Thân Vương này chính là năm người huynh đệ cùng cha khác mẹ của Tần Bách.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Hôm qua ta còn cảm thán họ là những Hoàng tử hiếm hoi trong hoàng gia có thể hưởng hết tuổi trời , hôm nay sao lại đột ngột qua đời cùng lúc ?

Điều này khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

"Ngoài ra, Trấn Bắc Vương, Bình Nam Vương... những huynh đệ của Tiên Hoàng cũng đều qua đời , ngay cả con cái của họ cũng không ai thoát khỏi ."

Giọng ca ca ta đến cuối còn xen lẫn vài phần thở dài , nói xong huynh ấy ngẩng đầu nhìn cha ta:

 "Có bằng hữu nói với ta, họ trong tháng gần đây đều đang uống Viên Duyên Niên. Viên Duyên Niên là do Tiên Hoàng sai người chế tạo, có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Tiên Hoàng sống thọ hơn các vị Hoàng Đế trước đó gần mười năm. Không biết ai đã truyền ra càng uống lâu thì sống càng thọ, họ liền tự mình bắt đầu uống, cũng cho con cái cùng uống."

"Giờ đây chỉ mới một tháng, đã không còn ai nữa."

"Năm đó lúc Bệ Hạ băng hà, hộp t.h.u.ố.c đặt đầu giường có Viên Duyên Niên và phương thuốc, đều được Người truyền lại cho Tần Bách."

Ca ca ta nói xong, ánh mắt cha ta trở nên trầm lắng hơn nhiều.

"Cha, chuyện này không thể tách rời Tần Bách. Nếu hắn thực sự độc ác như vậy, chúng ta cũng phải sớm tính toán . 

Binh lính của cha đều ở biên quan, không thể giải quyết cái sự cấp bách ngay trước mắt. 

Tuy nói cha nắm giữ hổ phù, cùng với danh tiếng quân công nhiều năm, cộng thêm thế lực nhà ngoại tổ, Tần Bách hắn không dám công khai làm gì chúng ta một cách liều lĩnh nhưng ám tiễn khó phòng ."

Cha ta gật đầu.

Người siết chặt nắm tay, quay người định đi về thư phòng, nhưng giữa chừng lại nghĩ đến điều gì đó nhìn ca ca ta, "Tần Ngật thế nào rồi?"

"Hắn bây giờ không sao, vừa nhận được tin ở biên quan, hắn đã về nhà để tiễn Trấn Bắc Vương chặng cuối , chỉ là không biết hắn có uống viên t.h.u.ố.c kia không. Con đã sai thuộc hạ truyền tin cho hắn, mọi chuyện phải đợi thư hồi đáp mới rõ được."

Cha ta hơi thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi cửa.

Ca ca ta đang chuẩn bị đi theo, ánh mắt đột nhiên liếc thấy ta, "Sợ hãi không?"

Ta lắc đầu.

"Quả nhiên không hổ là con gái của Vân gia ta."

? ??

Lời này nghe sao lại giống giọng điệu cha ta vậy?

"Lát nữa muội đi đến cửa hàng tìm nương, nói cho người biết chuyện, bình thường cứ lưu tâm là được, không cần quá căng thẳng."

"Các vị Vương gia vừa xảy ra chuyện, Tần Bách nếu không muốn ngai vị bị thay đổi ngay lập tức, trong thời gian gần đây sẽ không động đến chúng ta, hậu quả hắn không gánh chịu nổi."

"Trong kinh, cứ chơi như thế nào thì chơi, thấy ai không vừa mắt muốn đ.á.n.h thì đánh, cứ như thường ngày, nếu có gì không giải quyết được, cứ tìm ca ca bao bọc muội."

Ta gật đầu.

Ca ca ta thấy vẻ này của ta, đột nhiên khẽ cười một tiếng, bước tới xoa đầu ta một cái.

Lúc bàn tay lớn đặt trên đỉnh đầu ta, ta cảm giác như bị nắm lấy tử huyệt vậy, không dám động đậy.

May mắn chỉ là một cái chạm, ca ca ta liền rụt tay lại, bước ra khỏi cửa.

Ta sờ vào ngực, ngoài việc tim đập nhanh hơn, hình như còn có chút ấm áp ?