Thoáng cái lại hai tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này xảy ra một chuyện phiếm lớn.
Ban đầu Sở Phong bị thương trốn về kinh, cha ta lại cáo bệnh ở nhà không ra, Tần Bách liền bổ nhiệm lại một võ quan đi biên quan.
Hắn không muốn dùng những người cũ trong triều, chọn một võ quan trẻ do chính hắn nâng đỡ.
Nhưng võ quan này vừa đến không lâu thì bị c.h.ế.t .
Nghe nói là trẻ người non dạ dẫn đội nhỏ đi đ.á.n.h lén, lại bị dụ vào bẫy sương mù , bị c.h.ặ.t đ.ầ.u tại chỗ gửi đến trước cổng thành.
Làm tinh thần binh sĩ phía ta bị tổn thương trầm trọng .
Thành trì biên quan suýt chút nữa bị công phá.
Sau đó chính là Trấn Bắc Vương Tần Ngật dẫn binh lại đi đ.á.n.h lén một lần nữa.
Cũng là sương mù đó, nhưng hắn lại dẫn đội lấy ít thắng nhiều, giành được thủ cấp của địch, khiến quân tâm chấn động mạnh .
Từ đó về sau, uy danh của Tần Ngật bắt đầu dần được thiết lập.
Khả năng của hắn được đồn thổi thần kỳ, nhiều người tôn hắn là Chiến Thần!
Hắn cũng trở thành đối tượng kính ngưỡng tranh nhau của tất cả tiểu thư quý nữ trong kinh, từ trẻ con năm tuổi đến cổ hy lão nhân.
Người kể chuyện ở các tửu lầu trà quán cũng đều kể về chiến tích huyền thoại của hắn.
Tần Bách thực ra sau này lại phái một võ tướng triều đình khác qua đó.
Nhưng không gây được tiếng vang , quân đội biên quan đã hoàn toàn công nhận Tần Ngật là tướng quân, bách tính biên quan cũng cực kỳ ủng hộ hắn.
Hiện tại biên quan đã được bình định.
Mười ngày trước Tần Bách hạ chiếu lệnh, cho Tần Ngật vào cung nhận thưởng.
Tính toán thời gian cũng là mấy ngày gần đây sẽ đến kinh.
Nghe nói hắn mặt đẹp như ngọc , cao tám thước, không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà tướng mạo còn vô cùng tuấn tú.
Trong chốc lát, các quý nữ tiểu thư trong kinh đều bàn luận về hắn.
Độ nổi tiếng của hắn cao không giảm.
Ta hai ngày nay ra ngoài đều có thể nghe thấy tên hắn, suýt nữa là nghe đến chai tai .
"Khanh nhi, gần đây có muốn mua gì không? Tiền nương nhiều đến mức không có chỗ tiêu "
Mẫu thân ta vui vẻ nhấp một ngụm trà, hỏi ta.
"Không không, nương, con ra ngoài một lát."
Ta vội vàng xua tay bước ra khỏi cửa.
Ta đâu dám để mẫu thân ta mua đồ cho ta nữa. Bà kể từ khi mua lại một nửa cửa hàng của Bạch Tâm Nhu, tiêu tiền càng không còn biết tính toán .
Quần áo, trang sức, những món đồ mới lạ trong kinh bà cứ thay đổi cách mà gửi vào phòng ta. Phòng ta đã không còn chỗ chứa, còn phải dọn ra năm sáu phòng trống để đặt những thứ này.
Những quần áo trang sức đó, có lẽ một năm ta cũng không mặc một lần, ta không dám để mẫu thân ta mua nữa.
Lãng phí.
Mấy hôm trước ta đến hiệu sách mua quyển thoại bản ta đang theo dõi, bị bán hết hàng, chủ tiệm nói hôm nay có hàng mới, ta ra ngoài chính là để mua .
Cuộc sống hiện tại ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn thực sự hơi vô vị.
"Tiểu Tiểu, ngươi có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Nhìn người bán hàng đang đeo chuỗi kẹo hồ lô ở phía xa, ta hỏi tiểu cô nương bên cạnh ta.
Nàng là một trong những kỳ nhân dị sĩ mà ca ca ta dùng tiền thuê về.
Tuổi tác xấp xỉ ta, nhỏ hơn ta vài tháng, chiều cao thấp hơn ta một chút, thân hình cũng gầy yếu hơn ta.
Trông giống như một cô nương mười hai mười ba tuổi.
Nhưng nàng y thuật và độc thuật đều tuyệt đỉnh, đặc biệt là khả năng chạy trốn , danh tiếng trên giang hồ rất vang dội.
Từng trốn thoát thành công dưới sự truy sát của cao thủ số một võ lâm.
Ca ca đặt nàng bên cạnh ta, không phải vì khả năng chiến đấu bảo vệ ta, chỉ mong khi gặp nguy hiểm, nàng có thể dẫn ta chạy trốn không còn dấu vết, cũng coi như bảo toàn cho ta.
Tiểu Tiểu lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn vẻ mặt già dặn trên khuôn mặt bánh bao đáng yêu của nàng, cố gắng nhịn mới kìm được ý nghĩ nhéo má nàng.
Ôi.
Khó khăn lắm mới gặp được một tiểu cô nương nhỏ tuổi đáng yêu, muốn thỏa mãn ý muốn bảo vệ của ta, mà nàng ta lại trưởng thành hơn cả ta.
Ta và Tiểu Tiểu tiếp tục đi về phía trước.
Đường phố kinh thành hình như có nhiều người xứ lạ hơn bình thường. Họ bước đi chậm chạp, vẻ mặt đau khổ, chưa kịp để ta nhìn kỹ.
"Hí !"
Một tiếng ngựa hí thê t.h.ả.m kéo dài truyền đến, thu hút sự chú ý của ta.
Ta nhìn theo tiếng, phát hiện thật ra có người c.h.é.m ngựa giữa phố.
Giữa đường phố, một người nam nhân mặc đồ bó sát màu đen nửa quỳ trên đất, trong lòng hắn còn đang bảo vệ một đứa trẻ sợ hãi khóc thét.
"Ngươi sống không còn kiên nhẫn nữa sao? Dám c.h.é.m ngựa nhà Bạch gia chúng ta? Có biết tiểu thư nhà chúng ta là bạn tâm giao của Hoàng Hậu Nương Nương không? May mà tiểu thư chúng ta không có trong xe, nếu không nghiền ngươi thành ngàn mảnh cũng là nhẹ!"
Một người có vẻ là tiểu tư bò ra từ trước xe gầm lên.
Ta nhìn kỹ chiếc xe ngựa, xem dấu hiệu thì hẳn là của nhà Bạch Dung.
Tiểu tư giơ roi ngựa định quất vào người người nam nhân mặc đồ đen, nhưng bị hắn tóm lấy.
Cũng không thấy hắn dùng sức kéo, mà tên tiểu tư liền bị quăng mạnh sang một bên theo chiếc roi ngựa.
Người nam nhân áo đen không nhìn tiểu tư, hắn đứng dậy giao đứa bé trong lòng cho người nữ tử đầy vẻ lo lắng bên cạnh.
Người nữ tử nhận lấy đứa bé cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Người nam nhân áo đen quay người cũng muốn đi, nhưng lại bị tiểu tư đã bò dậy chặn lại.
"To gan, ngươi có biết Bạch gia chúng ta có địa vị gì trong triều không?"
"Dù là Vương Hầu Tướng Tướng thì sao? Phóng ngựa giữa phố, suýt g.i.ế.c người, theo quốc pháp, dù ngươi là ai, cũng không thoát khỏi tội!"
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Người nam tử áo đen lên tiếng nói.
Giọng nói hắn lạnh lùng uy nghiêm, dù chưa nhìn thấy mặt, chỉ riêng giọng nói này, nghe có vẻ là một người cao quý chính trực .
"Hừ, nghe giọng điệu ngươi là người xứ ngoài phải không? Không biết từ xó xỉnh nào đến cái tên nghèo nàn tàn tạ , hôm nay gia gia dạy ngươi cái gì là Vương pháp trong kinh này!"
Nói rồi tiểu tư lấy còi trong lòng ra thổi, không lâu sau đã có mấy tên đại hán lực lưỡng vây chặt người nam nhân áo đen.
"Đừng nói ngựa của ta không giẫm phải đứa bé, dù có giẫm phải, cũng không ai dám tìm tội của gia gia ta. Tiểu tử, hôm nay cho ngươi biết trời cao bao nhiêu."
Tiểu tư vung tay, mấy tên đại hán liền vung đao c.h.é.m vào người người nam nhân áo đen.
Người nam nhân áo đen hình như bị thương, không biết có phải do c.h.é.m ngựa mà vết thương bị rách không, hành động của hắn không được linh hoạt cho lắm.
Ta có thể thấy võ nghệ của hắn không tồi, nhưng song quyền khó địch tứ thủ , hắn bị mấy người vây công, dần dần rơi vào thế hạ phong .
Tên tiểu tư thấy vậy đắc ý mở lời.
"Ngươi nhìn xem trên phố này có bao nhiêu người? Không một ai dám lo chuyện bao đồng , biết vì sao không? Trong lòng họ rõ ràng thế lực nhà Bạch gia chúng ta, chỉ có mình ngươi cái tên không biết trời cao đất dày kia, hoàn toàn không có chút tự biết nào."
Tiểu tư cười khẩy.
Ta thực sự không chịu nổi cái bộ mặt này của hắn, liền bước tới.
"Ồ, Bạch gia này là thế lực ghê gớm gì vậy, nói ra cho bản tiểu thư nghe xem."
Ta khoanh tay đi đến bên cạnh xe ngựa, ngước mắt nhìn tiểu tư.
Tiểu Tiểu theo sát bên cạnh ta bảo vệ.
"Đứa nào đến..."
Tiểu tư quay người vốn định mở miệng mắng, nhưng khi nhìn thấy ta liền lập tức im bặt , nhưng trong mắt lại thêm nhiều vẻ trào phúng.
"Vân tiểu thư đừng kiếm chuyện nữa, gia đình người hiện tại đã không còn như trước, không được Bệ Hạ trọng dụng, Bạch gia chúng ta lại là người thân cận trước mắt Bệ Hạ. Nếu xé rách mặt, ai cũng không dễ nhìn."
Nghe lời đe dọa của tiểu tư, ta không khỏi có chút cảm thán.
Xem ra là ta đã lâu không ra tay, họ quên hết cái danh hiệu Hỗn Thế Ma Vương thời thơ ấu của ta rồi.
Ban đầu vì thân phận Hoàng Tử Phi tương lai, để giữ thể diện của Hoàng gia và Tần Bách, ta đã kiềm chế tính cách làm quý nữ ôn nhu vài năm, ngược lại làm họ được thể .
Bình thường dù ta đi đâu cũng có mẫu thân ta bảo vệ, không cần ta động thủ.
Nhưng hôm nay ta sẽ bắt đầu từ tên tiểu tư này, để họ khởi động lại ký ức năm xưa.