Tân Nương Của Sơn Thần

Chương 10



19.

Ôm lấy ta, giọng Khư Trạch trầm thấp vang lên bên tai: “Ta không biết… hóa ra nàng với ta lại gần đến vậy. Có phải nàng đều đã nghe thấy hết rồi không?”

“Vâng…” ta thành thật đáp khẽ.

Cảm nhận người trong n.g.ự.c có chút cứng đờ, ta khẽ nắm lấy tóc hắn, ôm chặt hơn, hít sâu một hơi: “Khư Trạch, về rồi ta tết tóc cho ngài nhé.”

“À…” nghe ta gọi như thế, trong mắt hắn tràn đầy tán thưởng, nét mặt có chút như chú chó nhỏ được xoa đầu mà thỏa mãn: “Gọi lại một lần nữa.”

“Khư Trạch, nhân gian đối xử với ngài tệ lắm, ta sẽ đối tốt với ngài.”

Thực ra ta hiểu, hắn trở nên thế này hẳn cũng rất khổ sở. Một vị thần từng yêu thương sinh linh như vậy, mà lại bị buộc phải ăn thịt người để trấn áp sát khí, chắc chắn đau đớn biết bao.

Khư Trạch bật cười, rồi nhìn ta bằng ánh mắt như thể nói “loài người thật dễ thương”.

Ta: “?”

Hắn dịu dàng: “Yên tâm đi, ta cũng không ủy khuất chính mình đâu.”

Giây phút đó, ta mới thật sự nhận ra mặt kia của Khư Trạch — vốn vẫn tồn tại.

Hắn dẫn ta bước ra cửa. Bên ngoài một đám người quỳ rạp như rừng cây đổ.

Hắn nói: “Ta không muốn nói nhiều về kết cục của các ngươi. Nhưng nhân quả báo ứng, các ngươi nên hiểu.”

Bên dưới lập tức run rẩy mà lạy rạp xuống.

“Còn mấy kẻ này…” hắn hờ hững chỉ tay, “liên quan mật thiết đến nương tử của ta — coi như việc nhà vậy.”

Hắn kéo cả Hoa Ngọc trong số đó đi theo. 

Nàng lúc này chẳng còn dáng vẻ kiêu căng xưa, mà nhìn Khư Trạch với ánh mắt vừa mê muội vừa sợ hãi, nước mắt lưng tròng: “Sơn Thần đại nhân… Người có biết không, vốn dĩ người được chọn là ta! Là ả cướp vị trí của ta!”

“Biết chứ…” lần này Khư Trạch rốt cuộc nói rõ chân tướng khi xưa: “Ta chọn chính là ngươi. Nếu khi đó là ngươi tới, kết cục cũng chẳng khác ai.”

“Nhưng lúc đó, ta vừa nhìn đã thấy: người hôm ấy tới, linh hồn trong trẻo như vậy…”

“Người như thế… phải được đưa vào cảnh giới của ta, nuôi dưỡng cho thật tốt mới phải.”

20.

Lúc này, ta rốt cuộc cũng hiểu — cái gọi là “mỗi năm ăn người” của Khư Trạch, thật ra chỉ là một cuộc phán xét dành cho những kẻ tội lỗi.

Hắn dịu dàng vuốt ve những sinh linh vẫn đang lượn quanh bên mình: “Ở đây có không ít linh hồn ch*t trong oán hận nặng nề. Ta tuy giận dữ, nhưng bị luật tắc trói buộc, nên chỉ có thể dùng cách này, giảm đi một ít.”

“Mỗi kẻ bị chọn sẽ phải trải nghiệm lại nguyên vẹn những gì chúng đã gây ra cho người khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xa xa, tiếng gào thảm không ngớt vọng về.

Ta thầm nghĩ, lẽ ra ch*t sớm còn nhẹ nhõm hơn, giờ kéo dài thêm mấy tháng, phạm thêm tội, lại thêm một tầng hành hạ.

“Nhưng…” Khư Trạch mỉm cười nhìn ta: “Vì những gì họ làm, ta ngày càng suy kiệt và đau đớn cũng là thật. Cho nên khi ngươi thấy nàng—”

“Khư Trạch…” ta cắt ngang lời hắn, ôm chặt lấy: “Ta sẽ đối tốt với ngài.”

Ta không muốn phân định đây là Khư Trạch ôn nhu hay Khư Trạch đen tối đang nói, nhưng chỉ cần hắn muốn ta tốt với hắn, ta sẽ làm.

Chợt, ta nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên: “Thần không thể trực tiếp can dự nhân gian. Vậy ta có thể thay ngài đi khuyên họ, bảo họ thương yêu sinh linh, sống hòa với muôn vật.”

— Ngoại truyện —

“Tiễn Hoa Quân đại nhân!”

Một đám trẻ hồn nhiên vẫy tay chào ta. Ta vừa bước ra khỏi giới, lập tức ngã vào một vòng tay ấm áp.

“Nàng đi lâu quá đấy, A Quân.”

Giọng hắn còn mang chút ấm ức.

Ở bên Khư Trạch lâu rồi, ta mới nhận ra sự ôn nhu chỉ là bề ngoài — hắn thật ra cũng giống…

“Ngài như con ch.ó nhỏ, chỉ xa một lát là loạn lên.”

“?”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Khư Trạch buông ta ra, cười rạng rỡ: “Nàng mới là chó nhỏ ấy.”

“Hồi trước, khi nàng không nhà không cửa co ro trên dây leo của ta, ta đã nghĩ, một sinh mệnh mỏng manh như thế phải làm sao đây.”

Hắn không kìm được mà đưa bàn tay rộng lớn lên vuốt nhẹ gương mặt ta: “Nàng là bông hoa ta tự tay nuôi lớn mà.”

Phía xa, đám oán linh náo nức bưng từng khay thức ăn, chân trần chạy trên đồng hoa.

“Đi thôi.” Hắn dịu dàng nắm tay ta.

“Nhưng lần sau đừng rời ta lâu thế nữa.”

Cuối cùng, trong gió, hắn vẫn không kìm được buông ra một câu như thế.

“Được rồi.” Ta mỉm cười khẽ.

Sơn Thần đại nhân, có lúc cũng giống như một đứa trẻ, biết làm nũng vậy.

(Toàn văn hoàn)